Ta giật mình, chợt choàng tỉnh mở to mắt.
Đầu giường có đến mấy người vây quanh.
Sư phó, Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ… Đào Nhị! Chàng lại vắng mặt nữa rồi.
Làm gì vậy? Ta giơ tay lên lau trán, lại là mồ hôi đầy đầu.
Yến Ngũ thu kim châm lại, thản nhiên nói: Dậy ăn cơm trưa đi.
Ta chán nản xoay người ngồi dậy.
"Ăn cơm thì ăn cơm, chàng cứ kêu là được rồi, có cần thiết phải dùng kim châm ta hay không?"
Đường Tam, Kiều Tứ dáng vẻ như muốn nói lại thôi, Yến Ngũ cười hừ hai tiếng, sư phó liếc nhìn bọn họ một cái, thở dài nói:
"Ngọc nhi ngoan, đến đây rửa mặt đi."
Liên nhi gọi hạ nhân dọn cơm tại Kiều viên, mấy người bọn hắn tạm lui ra trước, sư phó vắt khăn lau mặt cho ta, ta cười gượng nói:
"Lúc này thời tiết bắt đầu ấm lại, ta ngủ mà mồ hôi chảy cả người, ngày mai nên đổi chăn mỏng hơn."
Sư phó cúi đầu nhìn ta, không cười cũng không đáp lại, xoa xoa khăn
mặt lên cổ ta, sau đó vắt khăn lên giá, bảo hạ nhân rút lui ra ngoài
hết. Ta đang rửa tay trong nước ấm, đột nhiên thân hình căng thẳng, bị
sư phó ôm vào lòng. Sư phó ôm ta từ sau lưng, cầm hai bàn tay ta nhúng
vào trong nước ấm, lòng bàn tay kề sát lưng bàn tay, nhẹ nhàng cọ sát.
"Ngọc nhi, trước mặt chúng ta, không cần giả bộ."
Tim ta khẽ thắt lại, cười gượng tiếp
"Ha ha… Ta đâu có giả bộ…"
Sư phó thở dài, hơi thở phất bên tai ta khiến ta khẽ run rẩy, xoay
đầu hôn trộm một cái tại khóe môi của hắn, lập tức vui vẻ cười chạy ra
ngoài.
Nhìn trời, cũng đã giữa trưa. Trên chiếc bàn tròn, canh và các món
mặn đều được dọn lên đầy đủ, mọi người đều ngồi xuống, ta nâng đũa lên
xoay một vòng, không vui nói:
"Lại không có gà nướng."
Yến Ngũ cười nhạo một tiếng.
"Mơ ước của nàng cũng chỉ có vậy thôi hả?" Nói rồi múc cho ta một chén canh gà
"Uống cái này trước cho ấm dạ."
Thôi được rồi, nể tình hắn còn quan tâm đến lão gia ta nên ta sẽ không so đo chuyện hắn vũ nhục gà nướng của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!