Chương 28: (Vô Đề)

Bất kể nhìn từ phương diện nào Lý Oánh Ngọc đều không được tính là

một người tốt, ít nhất Phúc bá quét rác mà còn thiện lương hơn so với

nàng, Phúc bá còn biết bố thí cho kẻ vô gia cư một chút cơm no, còn

nàng, nàng thậm chí sẽ giành ăn cùng sói hoang.

Ta là quản gia Ảnh Tử trong Bạch Hồng sơn trang, cuộc sống trải qua

đều là đao kiếm máu me, nhưng trước giờ chưa từng bị đói qua, cho nên ta không thể tưởng tượng được một cuộc sống như thế, chỉ cảm thấy vẻ mặt

luôn luôn tươi cười ngốc nghếch của Lý Oánh Ngọc có lẽ chẳng hề vô ưu vô lo như ta đã nghĩ.

Lúc Lý Oánh Ngọc đại náo Bạch Hồng sơn trang, ta chỉ nghe danh chứ

chưa hề gặp mặt, Ảnh Tử truyền tin đến tay ta, ta lần lượt lọc bỏ, cũng

không hề để người này trong lòng, mãi về sau, ta mơ hồ đánh hơi được

điểm dị thường từ biểu hiện của Trang chủ.

Hắn chưa hề để ý như thế đối với bất kỳ người nào.

Lý Oánh Ngọc là người như thế nào? Ta sai người mang bức vẽ chân dung của nàng tới.

Người trong bức họa mặc một bộ nam trang màu xanh đen, đôi tay lồng

vào trong tay áo, tướng đi lúc lắc đong đưa như bị lung lay trong gió.

Nàng nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chiếc cằm thon gầy, đôi

mắt hẹp dài, khóe mắt đuôi mày đều lộ ý cười biếng nhác. Không được xem

là khuynh quốc khuynh thành, nhưng kỳ lạ là khiến người ta phải tim đập

thình thịch. Có lẽ là vì ánh mắt khi nàng nhìn người khác đầy vẻ thờ ơ,

không chút đếm xỉa, có lẽ là vì trong lúc lơ đãng hếch cằm lên biểu lộ

sự kiêu ngạo từ trong xương tủy, cũng có lẽ là vì khóe môi mím chặt lộ ý cười ẩn chứa sự cô tịch hiu quạnh.

Lý Oánh Ngọc là một người rất mâu thuẫn, nàng thường ở những lúc

ngươi tưởng rằng như thế mà phá tan đi nhận định của ngươi. Tư liệu về nàng viết rằng: người này tâm cao khí ngạo, lạnh lùng vô tình, dạo chơi chốn nhân gian.

Nói nàng tâm cao khí ngạo, nhưng nàng lại có thể không chút do dự

luồn cúi khuất phục. Chỉ cần có thể sống sót, nàng có thể không mảy may

suy nghĩ mà cúi đầu, lớn tiếng cầu xin tha thứ, vẻ mặt vô cùng đáng

thương. Cả đời ta cũng không thể quên vẻ mặt ngây ra như phỗng của người nọ, chắc hẳn lúc đó ta cũng không khá hơn tí nào, may là không có ai

thấy.

Nói nàng lạnh lùng vô tình, nhưng nàng lại liều chết cứu Trang chủ,

tuy nói lúc đó Trang chủ có ý lợi dụng nàng, mà chính bản thân nàng cũng biết sự thật này. Sau này khi nói đến việc đó, nàng vẫn giữ nụ cười

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!