Chương 25: (Vô Đề)

Thật ra trong hai tháng rơi xuống vách núi, ta vẫn rất lo lắng cho an nguy của Đường Tam, Kiều Tứ, nhưng ta mơ hồ nhớ được trước khi rơi

xuống núi, ta có thấy chúng đệ tử của Đường môn chạy đến cứu viện, thế

nên trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc ta trăm cay nghìn đắng leo lên được đất bằng, lại trăm

cay nghìn đắng mò được đến Đường môn, cửa chính của Đường môn đang giăng đèn kết hoa, người giữ cửa nói với ta, thiếu chủ Đường môn sắp thành

thân, đối tượng là Tam tiểu thư của Bạch Hồng sơn trang.

Lúc ấy trái tim dường như bị ong chích, đau đớn tê tái, vừa cố gắng

toét miệng cười nói, vừa không ngừng lẩm bẩm sao rượu lại nhạt thế, rất

lâu mà ta vẫn không thể ăn xong bữa cơm.

Vị đại thúc tốt bụng mời ta ăn một bữa cơm ba món mặn một món canh, cơm no rượu say, ta buồn bã bỏ đi.

Kết quả là hắn vẫn cưới Đào Yên.

Ta thật không hiểu rõ, ban đầu hắn từ hôn vì cho rằng ta – nữ tử

chanh chua đanh đá này là Đào Yên (thật ra năm đó dù gì ta cũng là một

cành hoa tỏa hương suốt mười tám dặm đường a! ), sau này khi biết rõ là

ta giả mạo, vì sao hắn vẫn không chịu thành thân cùng Đào Yên? Ít khi

lắm ta mới tự luyến được một lần, tưởng rằng lúc ở Lôi gia bảo cứu mạng

hắn, hắn trong lòng cảm kích ta, muốn lấy thân báo đáp. Những lời yêu

đương khi thật khi giả, những lời chọc ghẹo khi gần khi xa, lơ đãng đụng chạm nhẹ nhàng, thậm chí lần gần đây nhất cũng một lần liều chết triền

miên cùng nhau… Ta đã cam chịu khuất phục, thì ra tất cả những thứ này

đều là giả sao…

Ta mới giả chết được hai tháng a, nhanh như vậy hắn đã di tình biệt

luyến, ta cảm thấy rất thương tâm – nếu biết khoảng cách sẽ khiến người

ta quên lãng, nhất định trước đây đã không phát sinh tình cảm rồi.

Ngày ấy ta ngồi ở tiểu Lâm hiên rất lâu, lâu đến mức cả hai chân đều

run rẩy, cũng không nghĩ ra mình nên đi về đâu. Cuối cùng ta quyết định

về kinh gặp sư phó, muốn chém muốn giết, lột da róc xương gì đó, ta nhận mệnh là được rồi.

Khi đó ta vẫn không yên lòng về Kiều Tứ, nhưng ta biết, nếu Đường Tam đã không xảy ra việc gì, Kiều Tứ cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính

mạng, cho dù hắn đi bất cứ nơi đâu cũng tốt hơn so với ở bên cạnh ta.

Nhưng ta lại không ngờ có thể gặp lại hắn nhanh như vậy, vừa xoay

người ra khỏi tiểu Lâm hiên, chuẩn bị hành trình về kinh thành, ta chợt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!