Chương 22: (Vô Đề)

Môn quy đầu tiên của Đường môn: Vô độc bất trượng phu.

Đường môn là nơi chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, thắng làm vua

thua làm giặc, trước giờ vẫn thế. Nhưng là một thành viên của dòng họ đã lâu đời này, không ngoại lệ là phải có vài thế lực tùy tùng theo ủng hộ phát triển môn phái.

Mười ba tuổi ta đã được gia tộc thừa nhận, được chỉ định làm Môn chủ

kế nhiệm đời tiếp theo tuy ta không phải là trưởng tử. Đối với việc này, Tam thúc hiển nhiên rất bất mãn, nhưng lão hồ ly gian trá giảo hoạt ấy

lại không thể hiện ra ngoài, chỉ thường thường âm thầm lén lút ngáng

chân ta.

Đại ca nói, liên hôn với Bạch Hồng sơn trang, chẳng những tốt cho

Đường môn, mà còn có lợi cho bản thân ta nữa. Không có sự ủng hộ của

Bạch Hồng sơn trang, ngôi vị Thiếu chủ này của ta khó mà ngồi yên. Ai

nấy đều gọi ta là Thiếu chủ, nhưng ta chẳng hề có một chút thế lực nào

để điều động người trong môn phái.

Đại ca suy nghĩ sâu sắc hơn ta, ta chỉ quan tâm đến độc dược và ám khí, hắn an bài thế nào ta làm thế ấy là được.

Nhưng khi ta phát hiện ra người được xưng là Võ Lâm Đệ Nhất Mỹ Nhân – Đào Yên – ấy thế lại là hàng thứ phẩm, cảm giác bị mắc lừa như thắp lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng ta. Ta không nói hai lời, quyết định từ

hôn!

Ta nghĩ mình không thể chịu đựng nổi một nữ nhân bừa bãi bậy bạ như

thế suốt cả đời. Trước sau ta vẫn cảm thấy, nữ nhân nên xinh đẹp dịu

dàng giống như mẫu thân của ta vậy. Đại ca tất nhiên không thể hiểu

được, vẫn đốc thúc việc này, lặp đi lặp lại về hậu quả nghiêm trọng nếu

ta huỷ hôn.

Thật ra ta rất xem thường chuyện này, thiếu chủ Đường môn có gì hay? Cùng lắm ta không làm là được rồi!

Đại ca thở dài nói:

"Ngươi thật là trẻ con, đâu phải ngươi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Ngươi là kỳ tài trăm năm mới có của Đường môn, nếu ngươi mất đi ngôi vị Thiếu chủ, ngươi sẽ chỉ còn con đường trở thành công cụ chế độc của bọn hắn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi."

Lúc ấy ta còn trẻ tuổi máu nóng, cảm thấy tất cả những nơi trong

thiên hạ này, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai có thể làm khó dễ

được ta? Đắc tội Bạch Hồng sơn trang thì sao, ta không muốn cả đời của

mình phải sống dưới sự khống chế của người khác.

Đại ca thở dài, nhốt ta trong phòng suốt bảy ngày, bảo ta hãy tự

nghiền ngẫm lỗi của mình. Tối đêm thứ bảy, cửa sổ bị mở ra, một thân ảnh như sấm sét xông vào phòng, động tác vô cùng linh hoạt.

Người nọ nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó giương mắt lên nhìn ta,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!