Chương 18: (Vô Đề)

Yến Ngũ này thật quá vô lương tâm mà.

Ta choàng áo khoác của hắn, vội vàng về Lý Viên thay quần áo, trên

đường đi gặp được một tiểu nha hoàn, bảo nàng ấy gọi giúp Liên nhi cho

ta.

Liên nhi hầu như chỉ đến Lý Viên sau ta nửa bước chân.

Đã lâu không về viện của mình, cảm giác thật có chút kỳ quái a.

Ta đổi băng nguyệt sự và y phục, kể lại cho Liên nhi nghe chuyện

Phương tiểu hầu gia bảo ta truyền tin giúp hắn.

"Đi điều tra thêm về chỗ đó, còn người gọi là Lưu tiên sinh nữa."

Ta ngừng một lát, nói tiếp:

"Nhớ kỹ, tra ra rồi không được giấu ta đâu đấy!"

Liên nhi mất tự nhiên nói: Biết rồi!

Ta chậm rì rì nói:

"Liên nhi, Đào Nhị nói sau này ngươi phải toàn tâm toàn ý đối với ta, đừng phân biệt Đào Nhị là đệ nhất, còn ta là đệ nhị, có chuyện gì cũng không cho ta biết, lão gia ta sẽ mất hứng a!"

Liên nhi điệu bộ thuần phục, cúi đầu nói phải.

Ta lại cười đùa cợt nhả nói:

"Liên nhi đừng nghiêm túc như vậy! Lão gia ta bị nguyệt sự, mấy ngày này sẽ không thể đến chỗ sư phó ngủ, nên tối ngươi phải ngủ chung với ta a."

Đừng hiểu lầm, là ngủ chung một cách thuần khiết thôi, trong viện này có hai cái giường, lúc ta mới vừa chuyển từ phòng Yến Ngũ ra, buổi tối

thường có nhu cầu cấp bách, cần người túc trực phục vụ suốt mười hai

canh giờ, lúc đó Liên nhi đã theo chăm sóc ta.

Giờ tuy thân thể ta hồi phục khá nhiều, nhưng buổi tối quen thói trò chuyện cho đến khi buồn ngủ, nên ngủ một mình không quen.

Liên nhi bất đắc dĩ, cười cười trêu chọc ta:

"Lão gia ngươi thật tốt số, có đến năm vị công tử, hễ tối đến là đều có người ngủ chung với ngươi, hèn chi ngươi không quen ngủ một mình."

Lão gia ta gượng cười sờ sờ lên mũi.

"Hay là sau này làm một chiếc giường lớn để mọi người cùng ngủ cho vui!"

Liên nhi sặc một cái, đỏ mặt trừng ta, mắng: Lưu manh!

Kẻ lưu manh lão gia ta lại phải bắt đầu mấy ngày uể oải mệt mỏi theo chu kỳ hàng tháng…

Nằm trên giường đến đờ cả người ra, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên bị nguyệt sự, đó là khi ta khoảng mười mấy tuổi, hôm đó sư phó dắt tay ta, rước ta từ Quốc Tử Giám về nhà, lúc đi qua đầu phố Đông, xe ngựa của

bọn cặn bã nịnh bợ trong Quang Lộc tự chạy vội nên tung vó đá lung tung

quấy nhiễu dân lành, trực tiếp vọt về phía bọn ta, ta vốn có thể tránh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!