"Tam nhi, đến đây! Xoa bóp mặt giùm lão gia ta chút đi!" Ta phiền muộn than thở, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn.
Đường Tam cứng người lại một chút, phủi rơi tay ta, nghiến răng nghiến lợi thâm tình khẩn thiết gọi một câu Lão gia…
Ta bất đắc dĩ bỏ tay xuống, xoay người chọc chọc con chim con,
"Chim con chết tiệt, chim con chết tiệt a, lão gia ta và ngươi đúng là đồng bệnh tương liên a…"
Chim con chết tiệt cào một cái trên tay ta rồi nhanh chóng bay đi trốn vào trong góc.
Ta sầm mặt rút tay lại, lau vài cái trên người Đường Tam, nhấc lồng chim lên nói:
"Đi, cùng lão gia ta dắt chim đi dạo đi."
Đường Tam khẽ giật mình Nàng muốn ra ngoài?
Ta quay đầu nhìn sư phó
"Sư phó, ta nghĩ rồi, chàng nói rất có lý, dù sao hiện giờ ta dịch dung, Phương tiểu hầu gia cũng không nhận ra ta, ta ra ngoài hay không cũng không sao cả."
Sau đó lại thương tiếc nói với Đường Tam
"Đột nhiên nhớ lại, cả hai chúng ta đã từng gặp nhau trước mặt Phương tiểu hầu gia, hay là chàng ở nhà đi, lão gia ta ra ngoài một mình được rồi."
Sư phó chậm rãi bỏ sách xuống, cử khinh nhược trọng, chậm rãi nói:
"Nàng đã muốn ra ngoài, ta cũng không ngăn cản nữa."
Ta vừa cảm thấy vui mừng, lại nghe sư phó nói tiếp:
"Sư phó ở lại Thẩm viên chờ nàng về là được rồi." Nói xong đứng dậy, lượn lờ xoay
người, khoan thai xoay mặt đi than nhẹ một tiếng, bỏ vào trong phòng,
chỉ để lại cho ta một bóng lưng cô đơn hiu quạnh, khiến tim ta lại bắt
đầu co rút đau đớn.
Ta buồn bực đặt lồng chim xuống, thở dài nói:
"Thôi, để ta ở lại với sư phó vậy."
Biết rõ hắn cố ý làm ra dáng vẻ cô đơn như thế này, nhưng ta vẫn nhịn không được mà đau lòng, hết người này tới người kia biết lão gia ta mềm lòng, bắt được nhược điểm này của ta mà cấu xé tàn nhẫn, thế mà hết lần này tới lần khác lão gia ta đều bị mắc bẫy.
Bi ai a!
Ta tự giận chính bản thân mình, tiếp tục ngồi thừ người ra trong sân, cực kỳ nhàm chán rảnh rỗi xem con kiến chuyển nhà.
Đường Tam vẻ mặt phức tạp nhìn ta, cùng ngồi song song xuống với ta.
"Lão gia, ngoại trừ ra ngoài, nàng còn muốn làm gì khác không? Ta giúp nàng?"
Tim ta lại tê dại một chút, liếc mắt nhìn Đường Tam, hôn gió hắn một
cái
"Tam nhi, thật không uổng công lão gia yêu chàng. Nếu chàng thật yêu lão gia, hãy nghĩ cách gì đuổi cổ tên Phương tiểu hầu gia kia đi."
Đường Tam thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!