Chương 14: (Vô Đề)

Nói đến Mặc Duy, ta hận không thể cắn hắn một ngụm, nếu không phải

hắn ở giữa làm khó dễ, ta đã sớm cùng sư phó như chim liền cánh, như cây liền cành, hà cớ gì phải bỏ trốn khỏi đế đô năm ấy, không cẩn thận ngắt phải hoa hoa cỏ cỏ bên đường, sẩy chân một cái thành thiên cổ phong lưu a…

Mặc Duy là sư huynh của sư phó, lớn hơn sư phó ba tuổi, tính ra ta

phải kêu hắn một tiếng sư bá, nhưng ta thật sự không thể kêu ra miệng

được, có lẽ là vì hắn cũng không có phúc nhận. Lúc sư phó mới đến đế đô, hắn đã làm việc tại Thái Thường tự, không nói đến tính tình của hắn, dù sao hắn cũng không phải là người tốt, dính vào hắn sư phó chả được chút lợi ích gì, ngược lại còn phải giúp hắn thu dọn không ít chuyện phiền

toái.

Tên này cứ hai ngày ba bữa lại tới tìm sư phó, lúc đầu ta cũng

không có ý kiến ý cò gì, nhưng sau nghe trên phố người ta nói Mặc Duy bị đoạn tụ, quan hệ mập mờ không rõ với bọn quan lại nào đó trong triều,

còn thường xuyên ám muội ra vào Chi Lan các, ta nghe mà tái mặt.

Lúc đó sư phó chính là một đóa hoa Chi Lan Ngọc Thụ, mặc vào quan

phục trông chính khí lẫm liệt, thay đổi ra thường phục lại như một cành

liễu mềm mại trong gió, Mặc Duy rõ rành rành tự mình là một tên thiếu

tay áo, còn muốn lôi kéo sư phó của ta cùng nhau đoạn tụ, hỏi ta làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa! Từ lúc nghe được chuyện này, ta bắt đầu so

bì.

Hễ lần nào Mặc Duy đến nhà, ta không nói hai lời mà mở cửa phóng sói ra!

Thế nhưng ta đã quên là người xưa có nói, tám trăm năm trước sói và

chó là họ hàng với nhau! Mặc Duy tên cẩu tặc này, chỉ hai cục thịt đã

kích động được Đại Bụi, Tiểu Bụi làm phản, một nhà chó săn bọn chúng

thân thiết với nhau, chỉ còn lại một mình ta điêu linh trong gió, từ đó

ta mất đi hai con sói.

Sói cái loại động vật này quả nhiên là không đáng tin mà.

Sư phó thường nói, Mặc Duy am hiểu chuyện năm trăm năm trước, thông

thạo chuyện năm trăm năm sau, học vấn sâu rộng trên đời không ai sánh

bằng, nhưng hắn không muốn khoe tài, chỉ một lòng một dạ trà trộn làm

một chức quan nhỏ tại một ty phủ hẻo lánh cam chịu đợi thời, tiêu dao

sống qua ngày.

Ta nhịn không được quay đầu đi xì một tiếng khinh miệt. Hắn mà không

có ý khoe tài, là ai cả ngày bám lấy quan viên trẻ tuổi dung mạo xuất

chúng trong triều đòi xem chỉ tay? Rõ ràng là muốn thừa cơ chấm mút mà!

Cũng không biết hắn có xem qua chỉ tay cho sư phó chưa, mỗi khi nghĩ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!