Chương 13: (Vô Đề)

Ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót chầm chậm chạy đến bên cạnh Đào Nhị.

"Đào Nhị ca ca, hôm nay chàng về sớm nha, sao không sai người báo cho ta một tiếng để ta ở nhà chờ chàng?"

Đào Nhị hừ lạnh một tiếng, rút lại tay áo bị ta nắm chặt.

"Lão gia, lá gan nàng càng lúc càng lớn dữ a!"

Ta khẽ run bần bật lên nói:

"Trước giờ lão gia ta vốn nhát gan mà…"

Yến Ngũ cười xì một tiếng, đến bên cạnh ngồi xuống bưng lên một tách trà, vui vẻ xem ta bị giáo huấn.

"Chẳng những nàng ra ngoài ăn vụng, còn dám trộm tiền nữa chứ!" Đào

Nhị cất cao giọng

"Không có ta ở nhà, nàng không kiêng dè gì làm càn như vậy sao!"

Ta càng vùi đầu thấp xuống, nghe Yến Ngũ cười nói:

"Có ngươi ở nhà cũng vậy thôi."

Yến Ngũ a Yến Ngũ, sao chàng không đi chết đi a?

Đào Nhị hít thở sâu một hơi, buồn bã thở dài

"Lão gia, nàng có biết ta khổ cực như vầy là vì ai hay không?"

Ta gật gật đầu.

"Vì ta, vì cái nhà này."

Đào Nhị thở dài tiếp.

"Lão gia, nàng đã biết rõ, vậy sao không vì bọn ta mà làm một chút gì đó chứ?"

Ta quả thật là bi phẫn đến mức rơi lệ mà…

Lão gia ta trộm của sư phó không đến một lượng bạc, ăn chỉ có hai con gà nướng nhỏ xíu, có vậy thôi mà xém bị bắt vào nhà giam, trở về lại

còn bị Đào Nhị thẩm vấn, hắn dùng tình cảm để làm ta cảm động, dùng lý

lẽ để làm ta hiểu rõ, nếu ta thật thà thì được khoan hồng, nếu kháng cự

thì bị nghiêm trị, từ nay phải bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy

chính…

Không phải chỉ vì hai con gà nướng thôi sao!

U oán thở dài, ta cúi đầu quay mặt đi, cho hắn xem đỉnh đầu ta như

cũ.

"Đào Nhị, lời nói này của chàng cũng thật là nặng quá đi. Đúng vậy, chàng kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng mà lão gia ta một đồng tiền riêng cũng không có, một con gà nướng nho nhỏ cũng không được ăn, lão gia ta hưởng phúc sao? Không có!" Vừa nói thế, ta hùng hồn ngẩng đầu lên nhìn

thẳng hắn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!