Toàn bộ Thôn Thiên Thú đều bị bao phủ dưới phiến đất. Hơn nữa, lớp đất đè xuống này đều được phủ một tầng ánh sáng, lộ ra vẻ cực kỳ cứng rắn. Những ngọn núi úp ngược kia giống như từng cây trường mâu sắc bén.
Có điều, tuy Thôn Thiên Thú Tiểu Tam đang trong trạng thái đói khát, nhưng không phải hoàn toàn mất đi lý trí. Khi phiến đất mang theo núi non đè xuống, nó theo bản năng vặn vẹo thân thể, tránh được vị trí những ngọn núi sắc nhọn lao xuống.
Toàn bộ thân hình bị đất đá trên phiến đất đè chặt dưới mặt đất của thung lũng hoang.
Uuuuu————
"Ầm ầm ầm……. Ầm ầm ầm ầm ầm……"
Thôn Thiên Thú bị bao phủ dưới lòng đất đang ra sức giãy giụa, vặn vẹo thân mình, vung vẫy cái đuôi. Mấy khối đất ép xuống không ngừng nhấp nhô lên xuống, thậm chí có chỗ bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Hai gã yêu vương lơ lửng trên không trung nhìn cảnh tượng này, rồi lại quay đầu nhìn mấy ngàn tinh quái và yêu vật giỏi về thổ hành chi pháp. Kẻ nào kẻ nấy đều đang cố sức thi pháp duy trì, tiếng niệm chú vang lên không ngớt, có kẻ mồ hôi đầm đìa, có kẻ thân mình run rẩy.
Một tên yêu tu sau lưng có hai cánh chim lớn màu đen, vỗ mấy cái bay đến bên cạnh yêu vương mặc cẩm bào kia.
"Đại vương, bọn chúng chống đỡ không nổi nữa rồi."
"Ừm, một đám phế vật. Ta cũng chẳng trông mong bọn chúng có tác dụng gì."
Đang nói chuyện, nam tử nhìn về phía gã đại hán mặc áo da thú cách đó không xa.
"Nay người của Nguy Mi Tông vô cớ vượt giới, không phải chúng ta gây sự. Nguy Mi Tông dung túng tiên thú, tàn sát yêu tộc ta, tự nhiên phải trả giá!"
Gã đại hán mặc áo da thú kia vẻ ngoài trông thô kệch vô cùng, nhưng lại chỉ cười cười.
"Vậy Diệu Vân Yêu Vương cứ việc động thủ là được."
Nam tử mặc cẩm bào nheo mắt nhìn gã đại hán áo da thú.
"Như thế nào, ngươi không động thủ sao?"
"Thôn Thiên Thú tư duy non nớt khó tự kiểm soát, người của Nguy Mi Tông lại đơn độc xâm nhập sâu. Diệu Vân Yêu Vương dẫn binh ở ngoài, chắc hẳn có thể dễ dàng ứng phó. Ta đây không dám múa rìu qua mắt thợ."
"Hừ, vậy ngươi cứ đứng đó mà xem đi!"
Tên thanh niên mặc cẩm bào được gọi là Diệu Vân Yêu Vương cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đánh ra một chưởng yêu phong, bay về phía mặt đất đang chôn vùi Thôn Thiên Thú không ngừng rung chuyển bên dưới.
Mà gã đại hán áo da thú sau lưng y, phải đợi y bay đi rồi mới hét lớn một câu.
"Phải rồi, nữ tử trên đỉnh đầu con Thôn Thiên Thú kia không đơn giản đâu, Diệu Vân Yêu Vương không thể chủ quan!"
Thanh niên quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn nam tử áo da thú trên cao, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn lao xuống mặt đất. Chỉ chưa đầy hai hơi thở, y đã đặt một chân lên lớp phiến đất.
Mũi chân vừa chạm đất, lập tức có những gợn sóng nhỏ lăn tăn lan ra trong phạm vi một thước quanh bàn chân, sau đó gợn sóng này càng lúc càng lớn, cuối cùng có thể nói là dấy lên cả một cơn phong bạo.
Ầm————
Mặt đất của thung lũng tựa như bị một cây búa trời khổng lồ nện xuống, phạm vi mấy dặm xung quanh đều sụt lún xuống mấy trượng.
Bão táp đất đá lấy chỗ chân gã thanh niên mặc cẩm bào làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, mà mấy phiến đất vốn đã có vết nứt rạn trước đó lập tức lại khép liền lại.
Gàoooo u…
Thôn Thiên Thú lần đầu tiên phát ra tiếng rống đau đớn, rất nhiều pháp quang của các kiến trúc trên lưng nó đều vỡ nát, không ít đình đài lầu các ầm ầm sụp đổ.
Giang Tuyết Lăng đứng ở vị trí trán Thôn Thiên Thú, một tay bấm pháp quyết, tay kia nắm chặt cây phất trần của mình quét lên trời mấy cái, khiến cho thế ép xuống của phiến đất giảm đi không ít, nhưng vẫn đè ép Thôn Thiên Thú khó chịu vô cùng.
Đài ngắm sao trên lưng Thôn Thiên Thú là một vị trí rất đặc biệt, cho dù xung quanh có lầu các sụp đổ, nhưng bên đài ngắm sao này vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!