Dịch: Phong Thanh
Biên: VoMenh
***
Không biết Xích Hồ đã ngủ trên bàn đá từ lúc nào. Gió mát nhè nhẹ thỉnh thoảng thổi mấy cọng lông, cái đuôi của nó cuộn tròn vào mình, lâu lâu đảo qua đảo lại.
Kế Duyên thay chiếc áo bào đã dính đầy máu của hồ ly, đổi thành một chiếc áo dài rộng tay màu xanh nhạt. Từ trong phòng đi ra thì hắn nhìn thấy cảnh này.
Xích Hồ nằm trên lớp hoa rơi dưới tàng cây táo tạo nên cảnh tượng thi vị.
Hồ ly đang ngủ say thì nhìn thấy Kế Duyên từ trong nhà ra tới, mở mắt ra thăm dò.
"Ngươi nằm trong nhà nghỉ ngơi, ta đi chợ mua chút thức ăn rồi trở về…"
Kế Duyên vừa nói vừa đi ngang qua Xích Hồ, lúc mở cửa viện thì hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào hồ ly.
"Nếu ngươi ở Cư An Tiểu Các, đừng để ta phát hiện thiếu gà thiếu vịt nhà hàng xóm, biết không?"
Rõ ràng ngữ khí của hắn rất hòa ái, nhưng hồ ly bị đôi mắt lơ đễnh nhìn chăm chú thì cảm thấy chột dạ.
Ô… ô
"Ừm, ta coi như ngươi biết rồi!"
Hắn nói xong câu này thì ra ngoài đi chợ.
Lúc này địa điểm vẫn là tiệm mì Tôn Ký, từ xa Kế Duyên đã nghe thấy tiếng thực khách bên trong tiệm mì bàn tán chuyện lạ lúc sáng.
"A, Kế tiên sinh đến rồi!"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tôn lão đầu là người đầu tiên phát hiện ra Kế Duyên, thanh âm nói chuyện phiếm bên trong bỗng ngưng hẳn.
Có rất nhiều người quay đầu nhìn, khi Kế Duyên liếc qua thì bọn họ lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.
"Chào buổi sáng, Kế tiên sinh!"
Hai người khách quen nhận biết Kế Duyên lên tiếng hỏi thăm.
Xin chào!
Kế Duyên đáp một tiếng thì đi đến phía dưới rạp che, Tôn lão đầu cố ý dọn ra một cái bàn trống.
"Mời Kế tiên sinh ngồi, hôm nay có lòng dê, quán giữ lại cho ngài!"
"Tốt lắm, cho ta như cũ, một chén nước xốt và một bát mì xào lòng dê!"
Kế Duyên thu tay áo ngồi xuống, Tôn lão đầu vẫn chưa rời đi mà nhỏ giọng hỏi thăm.
"Kế tiên sinh, ta nghe mọi người nói, buổi trưa hôm đó ngài cứu được một con hồ ly phải không?"
Người quen đều biết Kế tiên sinh ở phường Thiên Ngưu khiêm tốn lịch sự, giỏi nhẫn nại, Tôn lão đầu cảm thấy hiếu kỳ nên mới hỏi.
Ông ta lại quen biết Kế Duyên nên không thấy áp lực gì cả.
Các thực khách khác cũng vểnh tai lắng nghe, ngay cả tiếng ăn mì soàn soạt cũng biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!