Chương 42: Cứu xích hồ, hiện du long

Dịch: Sided Lovettt

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Bị thương rất nặng!

Đây là kết luận của Kế Duyên sau khi xem xét vết thương của hồ ly, có nhiều vết thương sâu lộ cả xương nhìn mà giật mình. Không biết có phải do động mạch nào đó của hồ ly bị đứt hay không mà máu của nó không ngừng tuôn ra.

"Bị thương thế này thì cứu thế quái nào bây giờ? Ta đâu phải bác sĩ thú y!"

Lòng Kế Duyên nóng như lửa đốt, ôm hồ ly chạy qua mấy con hẻm nhỏ hẻo lánh, đi đến y quán gần nhất. Vừa chạy hắn vừa truyền linh khí để duy trì sinh cơ cho xích hồ.

Phần lưng của hồ ly vẫn còn tương đối lành lặn, dường như nó luôn luôn cố gắng bảo vệ đồ vật trên lưng mình. Kế Duyên vạch lông hồ ly ra thì phát hiện một quyển trục dài bằng hai bàn tay, không biết trong đó có chữ viết hay là tranh vẽ.

Chẳng qua bây giờ hắn cũng không có thời gian quan sát vật này, cứu hồ ly quan trọng hơn!

Ngoài hẻm, ở khu phố phía xa có thể thoang thoảng ngửi được mùi hương của dược liệu, y quán hẳn là ở chỗ này.

Tế Nhân Đường là y quán kiêm tiệm thuốc nổi tiếng ở huyện Ninh An. Đồng đại phu là chủ nhân của y quán.

Lúc này Đồng đại phu đang bốc thuốc cho bệnh nhân bên trong Tế Nhân Đường. Đôi bàn tay thoăn thoắt lướt qua từng ngăn kéo bốc từng vị thuốc, rồi dùng cân tiểu ly ở quầy cẩn thận kiểm tra phân lượng trước khi gói lại bằng một tờ giấy màu vàng.

Một thang thuốc không đến nửa phút đã bốc xong.

"Cầm lấy! Đây là đại bổ thang của ngươi, nhớ kỹ trước tiên dùng nước lạnh ngâm hai khắc (*) rồi dùng lửa to đun cho sôi. Sau đó giảm lửa đun liu riu, từ bốn chén nước nấu thành một chén là được! Sáng và tối đều uống một lần!"

"Vâng vâng vâng, tạ ơn Đồng đại phu, tạ ơn Đồng đại phu!"

Người đàn ông đứng trước quầy cảm tạ rồi nhận lấy thang thuốc, đang muốn quay đầu thì trong nội đường bỗng nhiên nổi lên một trận gió nhẹ.

Kế Duyên trong nháy mắt liền xuất hiện ở Tế Nhân Đường.

A, ôi mẹ ơi!!

Bộ dáng Kế Duyên ôm xích hồ, tay áo và ngực nhuốm máu khiến khách nhân cùng học đồ trong nội đường giật nảy mình, chẳng qua hắn cũng không đếm xỉa tới bọn họ.

"Đồng đại phu, mau giúp ta nhìn xem có thể cứu được con hồ ly này hay không?"

Tuy chuyện lạ xích hồ bái lạy cầu người ở khu phố bên kia chưa truyền tới nơi này, nhưng một màn trước mắt cũng đã kỳ quặc lắm rồi.

Đồng đại phu giật mình nhìn qua Kế Duyên, rồi nhìn lại con hồ ly máu me đầm đìa trong ngực nhắn.

"Ách, chuyện này... Đồng mỗ chưa từng chữa trị cho súc vật, huống chi còn là dã thú..."

"Đồng đại phu, có câu thầy thuốc nhân từ. Mạng hồ ly cũng là mạng, xin ngài hãy thử khám chữa một phen!"

Kế Duyên bây giờ không thể chắp tay hành lễ với Đồng Tiên, nhưng lời nói thì đầy thành khẩn.

"Vậy, vậy lão hủ liền thử một chút, mời vị tiên sinh này theo ta đến nội đường. Hai người các ngươi ở bên ngoài trông tiệm bốc thuốc, không được phép phạm sai lầm!"

Hừ, làm việc đi!

Đồng đại phu hừ một tiếng với hai tên học đồ, mang theo Kế Duyên tiến vào nội đường Tế Nhân Đường. Hai tên học đồ tuy bụng đầy tò mò nhưng cũng không dám trái lời nên chỉ có thể ở lại tiền đường giương mắt nhìn.

Nội đường là chỗ khám bệnh, bày trí đơn giản.

Bên trong có giường, ghế dựa và một cái bàn đặt văn phòng tứ bảo (**).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!