Chương 33: Tỉnh mộng mà không hay!

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Nghe xong Kế Duyên nghĩ mà sợ, nhưng vì mặt mũi nên hắn vẫn nói đùa.

"Vậy! Ta là người xui xẻo cuối cùng ở Cư An Tiểu Các rồi."

Lão Thành Hoàng cũng nở nụ cười.

"Ha ha ha ha ha. Kế tiên sinh cứ đùa, tà vật kia xui xẻo mới gặp phải tiên sinh!"

Nói xong câu này, lão Thành Hoàng nhìn Kế Duyên đang nhai nuốt bánh nhân đậu, do dự một chút rồi mở miệng hỏi.

"Không biết Kế tiên sinh từ đâu đến, vì sao lại đến huyện Ninh An này?"

Đến rồi, tra hỏi triết học nhân sinh rồi đây.

Kế Duyên đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn hoàn toàn không biết trả lời như thế nào. Chuyện kiếp trước chắc chắn không thể nói ra, còn về quá khứ của kiếp này thì bản thân hắn cũng rất muốn biết á.

Về chuyện tại sao lại đến huyện Ninh An, ngoại trừ nơi này thì tạm thời bản thân hắn cũng không có chỗ khác để đi.

Kế Duyên mỉm cười, không biết nói từ đâu.

Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến bí mật lớn nhất của hắn, cũng không nên nói ra.

Thành Hoàng thấy Kế Duyên chỉ cười cười không nói gì, lão cũng biết đối phương không muốn nói.

"Không sao, nếu Kế tiên sinh không muốn nói thì thôi. Tiên sinh tiêu sái lại khiêm tốn lễ độ, có ơn với huyện Ninh An chúng ta, như vậy quá đủ rồi."

Theo Kế Duyên quan sát, vị Thành Hoàng này mời mình đến đây, một mặt là để nói cám ơn, mặt khác hình như muốn thăm dò mình.

"Đúng rồi, Kế tiên sinh dự định ở lại huyện Ninh An chúng ta sao?"

Câu hỏi này thì Kế Duyên có thể trả lời.

"Nếu không có biến cố khác thì trong một thời gian ngắn, tại hạ sẽ tạm thời ở lại huyện Ninh An."

Suy nghĩ một phen, Kế Duyên cảm thấy mình thẳng thắn cũng tốt. Mặc dù hắn cho rằng loại quỷ thần như lão Thành Hoàng có thể thấy mọi chuyện rõ ràng, nhưng để đề phòng, hắn lại nói thêm một câu.

"Thật ra, tại hạ cũng không phải cao nhân đắc đạo gì, chẳng qua tại hạ may mắn mới đả thương được tà vật kia. Tại hạ cũng có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thành Hoàng đại nhân."

"Kế tiên sinh có chuyện gì cứ nói, đừng ngại."

Câu đầu của Kế Duyên trực tiếp bị bỏ qua. Dù ngoại hình có vẻ yếu ớt, cũng không có hiển lộ ra pháp lực gì cả. Hơn nữa còn may mắn đả thương tà vật, chuyện này rất khó xảy ra.

Nó do địa sát sinh ra, không phải đám cô hồn dã quỷ nào đó.

"Không biết Thành Hoàng đại nhân có hiểu về phương pháp tu luyện của thế gian không? Cách tu luyện của người thường thôi!"

Kế Duyên rất khẩn trương, hỏi xong còn cố ý nói thêm một câu. Điều gì ở thế giới này hấp dẫn hắn nhất? Còn không phải là những chuyện thần kỳ hiếm có này sao, còn không phải khát khao được phi thiên độn địa, trường sinh bất tử sao?

Lão Thành Hoàng cau mày nghiêm túc suy nghĩ.

"Tống mỗ chỉ là Thành Hoàng ở một huyện thành nhỏ, sở tu hương khói Kim Thân chi đạo. Đây cũng coi như là mượn lực cầu nguyện của chúng sinh. Đối với phương pháp luyện khí tu chân bình thường, ta cũng không có nhu cầu, cho nên không có khả năng có pháp môn chân tu trân quý nào cả.

Ngược lại võ học của phàm nhân thì một vài Âm ti dưới quyền của ta hẳn có đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!