Dịch: Độ Tình Kiếp và Cún Con
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Tiền ăn ở hàng ngày của phòng bình thường trong nhà trọ này cũng mất năm mươi văn mà căn phòng Kế Duyên đang ở phải trả tới một trăm văn, trước giờ đều do bọn Lục Thừa Phong thanh toán.
Nhưng bây giờ bọn họ đã rời đi nên Kế Duyên cũng không thể ở lại lâu nữa rồi.
Nói đùa gì vậy! Kế Duyên lúc này đã có nhà ở tại huyện An Ninh này. Hắn phí tiền ở chỗ này làm gì?
Ba!
Kế Duyên vỗ tay nhẹ một cái, bỗng nhớ ra trạch viện được Lục Thừa Phong thanh toán hộ mà mình vẫn chưa đưa tiền cho y!
"Như vậy ta lại tiết kiệm được 36 lượng!"
Tục ngữ nói nghèo học văn giàu học võ, thật có đạo lý! Khoản tiền lớn như vầy, Lục Thừa Phong cũng không thèm đòi, chẳng biết tiền trong nhà y đã chất thành đống chưa nhỉ?
Thật tốt quá!
Kế Duyên cũng không có ý định đuổi theo xe ngựa trả tiền. Nếu sau này gặp lại, trong tay mình dư dả thì trả lại cũng được. Còn không… Ách!
Coi như lễ vật Lục thiếu hiệp báo đáp ân cứu mạng hơi nhiều một chút.
Đã qua buổi trưa, dựa theo cách tính của nhà trọ này, tiền thuê phòng ngày hôm nay chắc chắn phải chịu, nên Kế Duyên yên tâm ở lại đây một đêm nữa.
Không có người mời ăn cơm, liền gọi một bát mì Dương Xuân lót dạ đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kế Duyên đến quầy trả phòng, quả nhiên vẫn không tốn một lượng bạc nào.
Không thể không nói mấy hiệp sĩ trẻ tuổi này tương đối tốt bụng, bất quá nếu như biết Kế Duyên không phải là một kẻ kỳ nhân nào đó, liệu còn có nhiệt tình hay không?
Đại khái là sẽ không rồi.....
Mặc dù rất nhiều người ở huyện Ninh An này đều biết cọp dữ ăn thịt người trên núi Ngưu Khuê đã đền tội, việc này đã được ghi lại ở chỗ huyện nha, cũng được quan phủ cho dán cáo thị.
Nhưng việc chín vị hiệp sĩ này ở nhà trọ Vân Lai này thì huyện nha cũng không công khai.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nhờ vậy cũng nhìn ra được Huyện lệnh xử lý lão luyện, nếu như người người biết rõ anh hùng đả hổ ở khách sạn Vân Lai, lúc đó chẳng phải rất nhiều người sẽ kéo đến xem mặt mũi mấy vị anh hùng này như thế nào hả?
Còn an tâm dưỡng thương kiểu gì được nữa?
Nên mấy ngày qua, huyện Ninh An vô cùng náo nhiệt nhưng mấy người Kế Duyên vẫn có thể yên ổn nghỉ ngơi, tất nhiên cũng chẳng có ai quen biết Kế Duyên cả.
Thực tế dù trên bảng cáo thị của quan phủ có ghi rõ tên của chín vị hiệp sĩ, cũng chỉ có vài người may ra nhớ rõ.
Phần lớn người dân cũng chỉ tham gia náo nhiệt, đi ngắm nghía qua cái da cọp kia một chút.
Rời nhà trọ, tất nhiên Kế Duyên đi thẳng đến chợ để mua ít chăn mền và đồ dùng trong nhà. Dù sao trong phòng có giường sẵn chỉ cần thuê người dọn dẹp một chút, liền có thể ở lại.
Nếu thời gian hạn hẹp, hắn mua cái chăn rồi quét dọn giường chiếu một chút thì cũng không tốn tiền như đi ở trọ.
Huyện Ninh An vẫn náo nhiệt như cũ, lễ hội diễn ra mấy ngày liên tục, da cọp vẫn treo thị chúng bên ngoài huyện nha.
Kế Duyên hé đôi mắt tựa như một người bình thường đi lại trên đường, người xung quang cũng không ai nghĩ Kế Duyên bị mù cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!