Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Vốn một tên ăn mày như Kế Duyên cũng không phải trọng điểm mà những người này quan tâm. Nên sau khi nói rõ ý định, bọn họ đều bận rộn chuẩn bị tất tần tật mọi thứ ở trong miếu.
Bịch Bịch
Kế Duyên đã sớm biết bên trong hai cái bao tải to đặt ở góc tường có cái gì. Bởi vì thỉnh thoảng, hắn nghe thấy tiếng heo và dê kêu.
"Ăn mày, củi đốt ở đây là của ngươi đúng không? Chúng ta có thể dùng chứ? Chúng ta sẽ mua lại theo giá thị trường."
Ở cách đó không xa, nam tử đeo kiếm hô lên một tiếng. Kế Duyên đang ngây người, nghe thấy vậy hắn vội khoát tay ý bảo bọn họ cứ tự nhiên.
Chẳng qua Yên Phi cũng chỉ hỏi một tiếng như vậy, chứ cũng không đưa tiền mua củi cho Kế Duyên. Kế Duyên cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đòi tiền gã.
Những người khác cũng chẳng ai có hứng thú để ý đến tên ăn mày trong miếu này nữa. Người thì quét dọn nền nhà, người thì đi nhóm lửa.
Sau đó bọn họ đều tự tìm chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Dù đã gần như chắc chắn rằng đám người này đang tìm đường chết, nhưng Kế Duyên cũng không lập tức chỉ ra hành động của bọn họ ngu xuẩn ra sao.
Tuy rằng nhìn ra bọn họ không phải là người xấu, nhưng còn lâu mới nhiệt tình được như Trương Sĩ Lâm. Bọn họ thấy phiền phức rồi không mang mình xuống núi thì phải làm sao bây giờ.
Trước tiên phải quan sát và nghe ngóng một chút.
Ngộ nhỡ bọn họ thực sự đang ẩn dấu thực lực, có thể hàng phục được Lục Sơn Quân thì sao?
Kế Duyên lại bình ổn tinh thần, cẩn thận lắng nghe bất kỳ động tĩnh gì của chín người này. Chẳng hạn như tiếng va chạm của một ít vũ khí rơi trên mặt đất khiến Kế Duyên hiểu rõ bọn họ mang theo rất nhiều loại hình vũ khí.
Hơn nữa, hơi thở của bọn họ kéo dài, có lẽ đúng là người luyện võ.
Cao thủ võ lâm ở nơi này giống với thực tế ở kiếp trước hay lại giống như trong phim ảnh có thể bay qua nóc nhà, đi trên tường…?
Có thể đối phó được với thành tinh lão hổ hay không? Có phải dùng các loại phù chú hay không?
Kế Duyên vừa có chút lo lắng vừa tò mò không biết đám người này sẽ làm như thế nào.
Đống lửa lại bùng lên lần nữa, người ngồi sưởi ấm đã đổi thành một nhóm khác. Có vài người cởi áo khoác ngoài trên người ra rồi treo lên cây gỗ bên cạnh để hơ lửa.
Dù nam hay nữ đều không có vẻ thiếu tự nhiên.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Hiện tại trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Kế Duyên phỏng đoán kế hoạch của bọn họ có thể là dùng mồi nhử dụ dỗ cọp tinh đi ra, nhưng bọn họ lại giống như không muốn bắt đầu ngay lập tức.
"Nghe người ở trấn Thủy Tiên nói, tai họa này đã ồn ào từ rất lâu, cho tới bây giờ con cọp này đã ăn không ít người."
Nữ tử họ Lạc ngồi cạnh đống lửa, dùng nhánh cây khều đống củi để lấy lửa, ôm đầu gối nhỏ giọng hỏi.
Yên Phi vừa dùng một miếng vải cẩn thận lau sạch mũi kiếm và thân kiếm, vừa trả lời.
"Đúng thế, dĩ nhiên ta cho rằng những người mất tích trong núi cũng không hoàn toàn bị cọp ăn thịt, dù sao thì núi rừng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Buồn cười nhất có người trên trấn Thủy Tiên đồn là do yêu ma náo loạn."
Nghe Yên Phi nói thế, một gã nam tử bốc vác lúc trước cầm một thanh Quỷ Đầu đao cũng nhịn không được chen ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!