Chương 7: Lạn Kha Kỳ Duyên - Chương 7 Nửa Mù

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Cầu xin các ngươi!!! Đừng đi!

Dù Kế Duyên nằm ở phía sau tượng thần, nhưng lòng hắn giống như đang bị lửa đốt vậy. Bởi những lái buôn kia nếu xảy ra chuyện, rồi cũng sẽ tới lượt hắn thôi!

Hắn hận không thể gào lên, chỉ có thể nghe tiếng bước chân xa dần, mãi đến khi không còn nghe thấy nữa.

Dưới trạng thái nội tâm đấu tranh mãnh liệt này, mí mắt hắn run rẩy dữ dội, khóe miệng cũng không ngừng rung động, đột nhiên ngón út tay phải khẽ nhúc nhích.

Kế Duyên sớm cảm nhận được điểm biến hóa này, khiến tâm trạng của hắn đang vô cùng tồi tệ bỗng trở nên phấn chấn hơn.

Hắn cẩn thận cảm thụ từng chỗ trên cơ thể, cũng vào lúc này cảm giác bóng đè được giảm bớt một chút. Vài ngón tay có thể miễn cưỡng nhúc nhích mặc dù biên độ không lớn, nhưng quả thực đây là tiến bộ cực lớn.

Điều này khiến cho Kế Duyên mừng rỡ phát điên.

Bốn lái thương đã bị dẫn ra ngoài kia chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng nếu mình có thể đứng dậy, có thể hợp tác với đám người còn lại, nói không chừng có thể sống sót.

Ở cửa miếu Sơn Thần, Trương Sĩ Lâm chỉ dùng hai bó đuốc nhóm lửa, sau đó đưa cho bọn Vương Đông, gió đêm lạnh thổi cho ngọn lửa lắc qua lắc lại.

"Cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ Lục công tử thật tốt."

"Sĩ Lâm ca! Không thành vấn đề"

"Lão Kim, ngươi cẩn thận một chút!"

"Yên tâm đi Sĩ Lâm! Ta sẽ chú ý!"

Kim Thuận Phúc nhận lấy bó đuốc, cùng với mấy người khác rối rít nói đảm bảo với Trương Sĩ Lâm. Dù sao bọn họ cũng đi khắp thiên hạ bốn biển là nhà, cũng coi như là nửa cái khách của rừng núi, cũng không sợ hãi một đoạn đường ngắn như vậy.

Trương Sĩ Lâm muốn đưa bó đuốc thứ hai cho Lục thư sinh, dù sao y cũng là người dẫn đường, nhưng Lục thư sinh lại không nhận.

"Không được, không được, ta sợ lửa sẽ đốt trường sam của ta, ngươi đưa cho Tiểu Đông huynh đệ cầm đi!"

"Được được, đưa cho ta, ha ha ha."

Vương Đông cười rồi trực tiếp giành lấy bó đuốc.

Tên tiểu tử này!

Trương Sĩ Lâm cười mắng một câu, đưa mấy bó đuốc chưa dùng còn lại cho vào trong cái gùi để Lưu Toàn cõng theo, dặn dò bọn họ chú ý đường đi thêm lần nữa.

Sau đó một đoàn người bắt đầu xuất phát đi đào sâm Sơn Vương.

Trong miếu Sơn Thần, khuôn mặt Kế Duyên dữ tợn, tay chân run rẩy. Đây không phải do hắn phát bệnh, mà hắn muốn giãy dụa thật mạnh để có thể khống chế được cơ thể.

Tám người còn lại đứng ở cửa nhìn thấy ánh lửa đã rời đi xa, sau đó mới cùng nhau quay trở lại miếu Sơn Thần. Trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy chờ mong và vui sướng.

Dù cho không phải sâm Sơn Vương, một cây nhân sâm mười năm tuổi cũng có giá trị không nhỏ.

Dẫu sao những kẻ có tiền đều không muốn chết, bọn họ không tiếc bỏ vốn liếng để mua dược liệu tốt.

"Trương đầu, tên ăn mày này bị sao vậy?"

Có người ngồi xuống cạnh đống lửa thì phát hiện ra tình trạng khác thường của Kế Duyên, liền la lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!