Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
***
"Đứng lên đi, vốn là Kế mỗ tìm kiếm sự giúp đỡ của các ngươi mà, đừng dùng đại lễ."
Kế Duyên đưa tay khẽ nâng. Hồ Lý cảm nhận được có một cỗ nhu kình vọt tới, gã có muốn tiếp tục quỳ cũng không được, thân thể không nghe theo sự sai khiến mà đứng dậy.
Lại một lần nữa đánh giá Hồ Lý, Kế Duyên khẽ cười, nói.
"Ngươi là linh hồ đã mở linh khiếu, có thể thu nạp một ít pháp lực. Những biến hóa mà ta thi triển trên người ngươi có thể duy trì thêm một khoảng thời gian nữa. Ngươi hãy nhân cơ hội này gọi tất cả những người trong đại gia đình của ngươi tới đây gặp ta, đi đi."
Kế Duyên có lệnh, đương nhiên Hồ Lý không dám chậm trễ. Gã vừa chắp tay vừa lui về phía sau.
"Đúng đúng, để tiểu hồ đi. Kính xin tiên trưởng cứ ở chỗ này, tiểu hồ rất nhanh sẽ quay lại!"
Nói xong câu này, Hồ Lý quay người bước ra khỏi cửa. Thân thể gã rất linh hoạt, chỉ nhảy lên vài cái đã đi thật xa.
Gã cũng biết những con hồ ly khác thực ra đang trốn cách đó không xa, thậm chí vẫn còn đang ở trong phạm vi trang viên của Vệ gia, chỉ là trang viên hoang phế này khá lớn mà thôi.
Lúc này, Hồ Lý vừa bước ra khỏi phòng.
Sự hưng phấn vốn đang được gã cật lực đè nén, giờ đã không còn có thể kiềm chế được nữa. Gã chạy được vài bước thì bỗng bật nhảy hướng lên trời.
Kết quả, sức lực dưới chân bộc phát, thoáng cái đã nhảy lên vài chục trượng.
A a a a a ~~~~
Ở trên không, vào lúc Hồ Lý đang vung vẩy tay chân lung tung, gã phát hiện ra mình vậy mà có thể mượn lực lăng không, đạp lên khí lưu mà giống như đang đạp lên tấm vải bông, tốc độ rơi xuống đất cũng có thể khống chế ở một mức nhất định.
Bây giờ, gã giống như đang dùng thứ khinh công mà đám võ giả ở nhân gian hay nhắc tới. Gã lướt đi về phía trước, đợi đến khi tiếp đất thì gã đã phóng qua một khoảng cách gần trăm trượng.
"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha... Ta biết bay rồi, ta biết bay rồi!"
Kế Duyên ở trong ốc xá đằng kia cũng nghe được tiếng cười hưng phấn và tiếng la lớn của Hồ Lý. Hắn cũng hồi tưởng lại bản thân lúc trước.
Nhớ năm đó, hắn còn không biết gì về phi cử chi thuật nên đã nhảy lên như vậy và hắn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Với lại, khi Hồ Lý dùng trạng thái hiện tại đi tìm những hồ ly khác thì cũng coi như ngầm giúp Kế Duyên thuyết phục một phen.
Gã chính là một minh chứng tốt cho đối phương xem và thích hợp để trấn an những hồ ly bất an kia hơn là khi Kế Duyên tự mình làm.
Chuyện cũng không nằm ngoài dự đoán của Kế Duyên.
Tình huống hiện tại của Hồ Lý là bằng chứng tốt nhất. Gã ôm tâm tình hưng phấn, nhanh chóng tìm được từng con hồ ly một, dễ dàng khiến bọn họ cam tâm tình nguyện đi gặp Kế Duyên.
Vì vậy, còn chưa tới một khắc đồng hồ, hơn hai mươi con hồ ly đã một lần nữa tụ tập lại trong căn phòng bừa bộn chén bát này. Bọn họ đều hành lễ trước mặt Kế Duyên. Có rất nhiều hồ ly huyễn hóa thành hình người, nhưng cũng có con hồ ly dùng hình dạng vốn có của mình.
Tư thế mỗi con mỗi khác nhưng khát vọng và sự thành kính thì giống nhau.
"Kế tiên trưởng, chúng ta có ba mươi hai linh hồ. Ở đây là hai mươi sáu con, một tiểu hồ khác đang đi tìm năm con còn lại để đến đây gặp ngài!"
Hồ Lý nói xong, nhìn các đồng tộc của mình rồi chắp tay nói với Kế Duyên.
"Xin tiên trưởng rủ lòng thương."
Hồ Lý vốn là một hồ ly có danh vọng trong đám nên giờ phút này gã cũng thích hợp làm người đầu lĩnh của cả nhóm. Lúc nãy, khi gã đi tìm những hồ ly khác, Hồ Lý nói mình đã gặp vị tiên sinh bất phàm này từ lâu. Vì vậy, khi tất cả mọi người bỏ chạy, chỉ có mình gã cố ý không chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!