Dịch: Trando
Biên: Cún Con
***
"Ngụy gia chủ, Lam Ngọc gia truyền của quý phủ có nguồn gốc gì sao?"
Người thần bí nói vậy làm cho trong lòng Ngụy Vô Úy có chút chần chừ, mặc dù chuyện này là bí mật, cũng có thể không trả lời nhưng cục diện này không phải gã muốn làm sao thì làm.
"Đại nhân có chỗ không biết, theo thuyền thuyết trong gia tộc, tổ tiên dòng họ Ngụy của ta đã từng cứu một con Hạc Tiên. Sau đó miệng nó nhả ra một khối ngọc bội, cũng xem như món quà để báo đáp ân tình. Khối ngọc bội Lam Ngọc này đời đời truyền lại, hiện đang ở trong tay ta..."
"Xác thực có trưởng bối nói mang theo nó có thể trừ tà tránh ác, đây cũng chỉ là lời đồn mà thôi bởi vì thực tế cũng không có gì chứng minh!"
Nói đến đây, Ngụy Vô Úy dừng một chút nhìn về phía gã mặc áo đen nằm im trên mặt đất.
"Thành tiên quá mức hư vô mờ mịt, năm đó thời Chính Nguyên Đế của Đại Trinh tìm tiên cầu đạo, lại rơi vào buồn bực mà mất sớm. Còn nữa Tả Cuồng Đồ tự xưng Kiếm Tiên, không phải cũng ôm hận mà chết sao?"
Ngụy Vô Úy cảm thấy vô cùng nực cười, dù bọn người này vừa đoạt được Kiếm Ý Thiếp phá giải bí mật tìm tới tuyệt thế bí tịch, vừa đạt được Lam Ngọc. Nhưng bọn họ dựa vào những thứ này liền có thể thành tiên?
Ngay cả hoàng đế đứng đầu thiên hạ còn làm không được huống hồ mấy kẻ này?
"Quá hoang đường, đến miếu cầu Thần bái Phật còn được, không nghĩ tới ta lại bị một lũ điên tập kích!!"
Trực giác Kế Duyên mách bảo Ngụy Vô Úy cũng không phải giả bộ khinh thường, nói cách khác gia tộc họ Ngụy cũng chỉ biết truyền thừa của tổ tiên.
Thậm chí bọn họ còn cho rằng miếng Lam Ngọc này ngoài đáng tiền một chút, liền cũng không có điều thần kỳ gì.
Bất quá người áo đen trên mặt đất cũng không phản bác, mà một mực vận khí bình phục thương thế. Y kiên nhẫn đợi Ngụy Vô Úy trào phúng xong, rồi mới mở miệng nhưng vẫn rất chăm chú nhìn về phía Kế Duyên.
Gã áo đen sợ kẻ thần bí này làm việc không chút do dự, bây giờ hắn không có phát tác liền có hy vọng thương lượng.
Tuy y đang nhìn sang đồng bạn đang hôn mê nhưng cũng không thèm để ý đến bọn người Hạng Phong.
"Xác thực Ngụy Vô Úy nói đều đúng nhưng ngươi có dám khẳng định trên đời này không có tiên nhân? Sáu năm trước không mưa gió, bỗng Quảng Động Hồ nước khắp ba mươi dặm, bách tính sống ven hồ gặp tai họa người nào không biết?
Hai năm trước Đao Khách tên gọi Đỗ Dục Thiên say rượu chém quỷ, thân đao sương lạnh ba ngày không hết, cùng Đỗ gia giao hảo người nào không hay?
Năm đó Tiếu Diện La Sát đêm mộng gặp Câu Hồn sứ của Thành Hoàng Bắc Đô, tỉnh lại bạn bè đều bệnh chết, từ đấy sửa tự là Tiếu Diện Câu Hồn Sứ... Những thứ này cũng không chỉ do giang hồ truyền miệng!
"Người áo đen thấy Kế Duyên từ đầu đến cuối bất động thanh sắc, mà người còn lại tựa như đang chê cười y, khiến y càng nói càng kích động."Vị đại nhân này, năm năm trước ta tại bờ sông Xuân Mộc đập nát một vò rượu ngon lâu năm, dẫn tới một con cự quy lưng đen có thể mở miệng nói tiếng người.
Nó lại yêu cầu ta thêm chút rượu ngon, nói là muốn hiến cho thần sông Xuân Mộc, từ đấy mười lăm tháng năm hàng năm, ta đều đến bờ sông đưa rượu, việc này hoàn toàn chính xác tuyệt không dám nói ngoa!!"
Nghe được lời nói này, ngoài tên áo đen đã ngất đi, liền khiến cho tinh thần mấy tên đạo trích còn lại dù đang uể oải cũng phải một phen khiếp sợ, hiển nhiên trước đó bọn hắn cũng không biết đến tiên nhân sự tình.
Lúc này tuy vẻ mặt Kế Duyên không chút biểu tình, nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm rung động không thôi. Hắn kiềm chế kích động, khàn khàn lãnh khốc mở miệng nói.
Nói tiếp!
Người áo đen nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Úy đang nhíu mày bên cạnh.
"Cự quy kia nói không muốn thu không rượu ngon của ta liền nói ba việc có thể nhận được tiên duyên, một là Kiếm Ý Thiếp, nói thẳng ở trong Định Nguyên Phủ Phiền gia, lão quy nói rõ trường kiếm Thanh Ảnh đã có linh trí chính là đồ vật sẵn có linh tính, nếu có được đều là cơ duyên; hai là Lam Ngọc tổ truyền của Ngụy gia...
"Người áo đen ngừng một chút chỗ này, tựa hồ đối với sự tình Lam Ngọc không muốn nói quá nhiều, trực tiếp lướt qua tiếp tục nói."Việc thứ ba có thể cầu tiên duyên ở ngoài Thông Châu mấy ngàn dặm, chỉ cần các hạ hôm nay tha cho ta một mạng, khối Lam Ngọc các hạ cứ việc cầm đi, đến khi ta khôi phục thương thế liền nói cho các hạ làm thế nào nhờ Lam Ngọc mà cầu được tiên duyên!
"Gió đêm chầm chậm thổi qua, lại không cảm thấy một trận ý lạnh nào. Nghe được những chuyện kia đều thấy mười phần hoang đường, vừa mới nghe xong lời này, Ngụy Vô Úy liền khẩn trương không thôi."Vị đại nhân này.
Ngài sẽ không tin tưởng bọn trộm cướp âm hiểm nói bậy bạ chứ!! Ngài cứu Ngụy Vô Úy ta một mạng, khối Lam Ngọc này tặng ngài cũng không đủ ta báo ơn cứu mạng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!