Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Lan Chi
***
Bên ngoài miếu, có một trà lầu chiếm diện tích khoảng nửa mẫu. Lầu cao ba tầng, lợp bằng ngói lưu ly. Đây là nơi ăn cơm, uống trà nổi tiếng nhất của huyện Ninh An, và cũng là nơi ăn sáng ngon nhất ở huyện.
Kế Duyên đi cùng với Thành Hoàng huyện Ninh An vào lâu bên ngoài miếu. Bên trong, lúc này mười bàn thì chín bàn có khách, rất náo nhiệt.
Bọn hắn vừa bước vào cửa, tiểu nhị lập tức nhiệt tình đi tới hỏi thăm.
"Mời hai vị khách quan vào trong. Lầu hai, lầu ba vẫn còn phòng trang nhã lịch sự. Lầu hai náo nhiệt, còn lầu ba thanh tĩnh. Không biết hai vị muốn tới lầu nào?"
Nhãn lực của tiểu nhị cũng không kém.
Lão giả mặc áo bào sang trọng, thần thái ung dung, tóc bạc trên đầu cũng búi gọn gàng, sạch sẽ. Người trẻ tuổi đi bên cạnh dù mặc áo bào xanh rộng tay, trông khá mộc mạc, tóc tuy có chút lộn xộn nhưng nhìn tổng thể lại tự nhiên, càng nhìn càng thấy hài hòa.
"Làm phiền ngươi dẫn chúng ta lên lầu ba, lão hủ họ Tống, đã đặt trước các loại điểm tâm và trà ngon rồi."A a a, rốt cuộc các ngài đã tới!
Hôm nay chưởng quầy đã hỏi ta ba lần. Mời các ngài nhanh đi theo ta, trà bánh đã chuẩn bị xong từ lâu!"
Tiểu nhị lập tức mời hai vị khách lên lầu, sau đó gã đi trước dẫn đường.
Lão Thành Hoàng và Kế Duyên cũng cười một tiếng rồi đi theo.
Ở lầu một, tất cả mọi người đều đang tán gẫu cười đùa, nói chuyện cực kỳ vui vẻ, hết sức ồn ào.
Vừa bước lên cầu thang, âm thanh ở lầu hai trở nên rõ ràng hơn.
"Nghe nói chín vị hiệp sĩ kia, người nào cũng trẻ tuổi, anh tuấn uy vũ bất phàm, tuổi còn chưa tới hai mươi. Dĩ nhiên ai cũng có một thân võ nghệ cao cường, hơn nữa có nữ hiệp kia còn không thua đám đàn ông….
Bọn họ nhận cáo thị từ huyện nha Ninh An, chuẩn bị một chút rồi lên núi Ngưu Khuê, một đêm đó mưa gió vần vũ a…Ai ôi!!!Thật là can đảm!!!Có phải không vậy!!!
"Ở lầu hai, âm thanh kể chuyện và tiếng thán phục bên dưới liên tục không ngớt. Đúng lúc Kế Duyên và lão Thành Hoàng đi theo tiểu nhị về phía cầu thang lên lầu ba thì nghe được người kể chuyện bắt đầu bịa ra câu chuyện về quá trình đánh cọp."Nghe nói Đỗ đại hiệp kia vung đao chém về phía con cọp hung dữ, một đao huyết quang hiện ra. Cùng lúc đó, từ phía trên, Lục đại hiệp giáng chưởng xuống. Chưởng lực mạnh tới nỗi có thể phá vỡ tảng đá.
Cả hai cùng đánh về phía đầu cọp trắng!!Ai a!!Thật là nhiệt huyết sôi trào!
"Nghe đến đó, Kế Duyên sắp bước lên cầu thang cũng không nhịn được, lắc đầu cười."Xem ra Kế tiên sinh có hứng thú với câu chuyện này?" Lão Thành Hoàng cũng cười, hỏi.
Thực ra, đám Âm sai cũng đã nhìn thấy miếng da cọp kia, quả thực rất uy vũ bất phàm. Nhưng phía trên bề mặt da lại không có vết đao nào.
Kể chuyện vốn là một kỹ nghệ chốn dân gian.
Tuy khác với diễn kịch nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Việc thêm thắt một chút vào câu chuyện cũng rất bình thường.
"Ha ha, tại hạ không phải là cảm thấy hứng thú, chỉ là vừa khéo nghe được một chuyện thú vị mà thôi."
Không có biện pháp a.
Trước mặt Lục Sơn Quân, chín vị thiếu hiệp còn bị hù đến nỗi cái rắm còn không dám thả một cái. Thật là quá mức trái ngược với câu chuyện này.
Lão Thành Hoàng dường như có điều suy nghĩ nên cũng không hỏi thêm.
Ba người cùng bước lên lầu ba. Nơi đây rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều. Khách ở tầng này cũng không nhiều. Người thì uống trà, nói chuyện nhẹ nhàng. Người thì ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài.
"Đến rồi! Hai vị khách quan, chính là chỗ này. Bánh nhân đậu, bánh tiểu mễ, bánh hương quả, bánh trôi nước, dưa muối, trái cây và mứt hoa quả. Còn đây là Vũ Tiền trà*. Mời hai vị thư thả dùng, có việc gì cứ gọi tại hạ!"
Tiểu nhị vừa nói vừa giới thiệu các loại trà bánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!