Erik thấy cô không có phản ứng gì trong một lúc lâu, đột nhiên đưa tay nắm lấy tóc cô.
Động tác của cậu không thể gọi là thô bạo — so với lúc kéo lê ma ma và Richard, bây giờ cậu nhẹ nhàng đến mức như đang chơi đùa với một con búp bê.
Nhưng khó có thể nói liệu cậu có đột ngột giật đầu con búp bê như một con thú dữ hay không.
Không ai biết được ý nghĩ của cậu.
Bạc Lỵ cứng đờ cả người, để mặc cậu xoay đầu cô.
Cậu muốn cô nhìn về phía Richard.
Tại sao?
Để cảnh cáo cô rằng nếu cô làm điều gì sai trái, cô sẽ có kết cục như Richard?
Nhưng cô không biết Richard đã làm gì sai.
Ngay lúc đó, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, như tia chớp xé toang màn sương mù.
Có vẻ cô đã hiểu ra lý do.
Trong nguyên tác, mặc dù cậu đem lòng yêu nữ chính, nhưng thực ra chưa bao giờ nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt cô ấy.
Sau này cậu xuất hiện là vì nữ chính đã đính hôn với một Nam Tước trẻ tuổi đẹp trai sau khi biểu diễn thành công.
Cậu cực kỳ ghét bỏ ngoại hình của mình, không bao giờ để gương gần mình, cũng không để bất cứ thứ gì có thể phản chiếu, ngay cả lưỡi dao găm cũng được xử lý đặc biệt, mờ đục như bị mài nhám.
Vậy mà cô lại đi thân thiết với một ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai sau khi lôi kéo cậu.
Dù giữa họ không có tình cảm nam nữ, đối với cậu, đây cũng là một sự xúc phạm và phản bội nghiêm trọng.
Sau khi hiểu ra nguyên nhân, Bạc Lỵ không hề thấy thoải mái hơn, ngược lại lưng cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh nhớp nháp, thậm chí cô còn cảm thấy tim mình đang đập thình thịch ở thái dương.
Nếu những phỏng đoán của cô đều đúng, làm sao cô có thể cứu vãn tình hình?
Liệu cậu có còn hợp tác với cô, đưa cô rời khỏi đây không?
Căng thẳng đến mức, tim Bạc Lỵ đập như muốn vỡ tung, đến nuốt nước bọt cũng không còn sức.
Cô suy đi tính lại, quyết định làm theo bản năng.
Bạc Lỵ từ từ đứng dậy.
Cô không dám đứng quá nhanh, sợ cậu thực sự giống như dã thú, kích hoạt bản năng săn mồi, vồ ngã cô xuống đất hoặc vặn gãy cổ cô.
Erik nhìn cô, ánh mắt sau lỗ mắt của mặt nạ không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không ngăn cản động tác của cô.
Chính là lúc này.
Bạc Lỵ hít sâu một hơi, quay người ôm chặt lấy cậu.
Cô ngửi thấy mùi hương trên người cậu, không mấy dễ chịu, giống như mùi của một con thú hung dữ trong lồng, tỏa ra mùi cỏ khô và mùi tanh nồng của máu.
Lần trước cô ôm cậu, mùi máu tanh trên người cậu không nặng như vậy.
Bạc Lỵ không muốn nghĩ đến đó là máu của ai.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc sợ hãi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!