Chương 6: Cậu có thể ngủ cùng tôi một lát không?

Erik chạy quá nhanh, như thể biến mất tại chỗ vậy.

Bạc Lỵ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cậu, cảm thấy mình có lẽ đã thuyết phục được cậu hợp tác rồi.

Gánh nặng trong lòng đã được dỡ bỏ, cô cũng thấy ngon miệng hơn. Khi ngửi thấy mùi tanh của món pudding thịt hầm, cô cũng không còn muốn nôn nữa.

Gọi là bánh pudding thịt hầm nhưng thực ra nó giống như bánh bao hấp mềm nhũn hơn. Khi cắt lớp vỏ ra, bên trong là thịt thỏ và thận cừu đã nấu chín, cả trong lẫn ngoài đều được phết một lớp nước sốt bơ, mùi vị béo ngậy nồng nặc. Nếu chấm thêm chút giấm, nước tương và ớt, có lẽ sẽ ngon hơn.

Tiếc là, trên bàn chỉ có một miếng bơ đã bị nhiều người múc qua.

Khi bữa tiệc gần kết thúc, có mấy gã đàn ông tiến đến gần Emily, muốn vén váy cô lên để xem cô ấy có hai cái đó hay không—

Họ ngậm từ đó trong miệng, lấy đầu lưỡi đảo qua đảo lại, phát ra tiếng cười dâm tục.

Emily ngồi yên trên xe lăn, sắc mặt vẫn tái nhợt như sáp, không nói một lời.

Người quản lý vừa uống rượu vừa nhìn, thấy tình hình có vẻ không hay ho gì, mới quát nhẹ một tiếng.

Bạc Lỵ chứng kiến toàn bộ quá trình, không biết trong lòng đang cảm thấy gì.

Sau khi xuyên không, cô luôn giả trang thành nam giới, tóc cũng cắt ngắn, thêm vào đó ngực bị vải bó chặt, nên không ai nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá như vật phẩm thế này.

Nhưng trong bữa tiệc, không ít đàn ông nhìn phụ nữ bằng ánh mắt thực sự là đang đánh giá vật phẩm.

Hiện tại, cơ thể này còn nhỏ tuổi, dinh dưỡng kém, tạm thời có thể che giấu được mọi người xung quanh — nhưng nếu thời gian kéo dài thì sao?

Cơ thể của con gái mỗi ngày một khác, có lẽ ngày mai đã là một dáng vẻ khác.

Đến lúc đó, những người xung quanh sẽ nhìn cô như thế nào?

Bạc Lỵ rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

Ngay cả ở thời hiện đại, cũng không có nhiều đàn ông từ tận đáy lòng tôn trọng phụ nữ, huống chi là đàn ông cách đây hơn trăm năm.

Cô vốn nghĩ còn nhiều thời gian, có thể từ từ lên kế hoạch rời khỏi nơi này.

Bây giờ không được nữa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Bạc Lỵ bỗng giật mình, lông tơ dựng đứng, nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng — kinh nguyệt.

Không biết nguyên chủ xử lý kỳ kinh nguyệt như thế nào, có thể do dinh dưỡng không đủ nên chưa có.

Nhưng hệ thống hormone của cơ thể người rất phức tạp. Ngộ nhỡ sau khi cô xuyên qua, mức hormone của cơ thể này có sự thay đổi vi diệu, đột nhiên có kinh thì sao?

Bạc Lỵ càng nghĩ càng sợ, tim đập thình thịch, gần như vang lên bên tai.

Phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Không thể chậm trễ.

Đêm đó, Bạc Lỵ chập chờn lúc ngủ lúc thức, khi thì bị tiếng tim đập của chính mình đánh thức, khi thì bị tiếng tru của sói đồng trong rừng làm giật mình tỉnh giấc.

Tỉnh dậy quá nhiều lần, cô thậm chí có ảo giác rằng mình vẫn đang nằm trên giường ở nhà, chỉ cần xoay người là có thể chạm tới chiếc điện thoại đang sạc.

Tuy nhiên, cô mò mẫm hồi lâu, chỉ sờ thấy một tay đầy đất ẩm tanh.

Không cần phải nản lòng.

Bạc Lỵ nhắm mắt lại, tự nhủ đi nhủ lại với bản thân: Cô là một người mạnh mẽ, chắc chắn có thể rời khỏi nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!