Sau khi chuyển đồ xong, cậu bé xuất hiện, cười hì hì xin lỗi cô.
Bạc Lỵ đang bận tâm chuyện khác nên không so đo với cậu ta.
Bữa trưa gồm món hầm và khoai tây, rất khó ăn. Món hầm chỉ có một chút muối, tỏa ra mùi tanh nồng. Chỉ có khoai tây là có thể nuốt được, nhưng vỏ không được gọt sạch.
Bạc Lỵ ăn mà suýt rơi nước mắt.
Bữa trưa cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất cô biết được cậu bé tên là John. Sau này nếu cậu ta lười biếng, cô có thể gọi tên mà quát nạt.
Giống như buổi sáng, Erik vẫn không xuất hiện.
Bạc Lỵ bắt đầu lo lắng, không biết cậu có gặp chuyện gì không — nếu hôm qua cậu chỉ là hồi quang phản chiếu thì cô phải làm sao để thoát khỏi đây?
Sau bữa trưa, đàn ông tụ tập hút thuốc và trò chuyện sôi nổi; phụ nữ thì dọn dẹp bát đĩa, vá quần áo. Có vài người vây quanh ba lô leo núi của cô, tìm cách mở nó ra.
Người quản lý cũng đến xem qua.
Tuy nhiên ông ta không quá quan tâm đến ba lô, chỉ nói vài câu rồi bỏ đi.
Ánh nắng chiều xua tan màn sương mù dày đặc, tầm nhìn trở nên rộng mở.
Bạc Lỵ lúc này mới nhận ra, họ dường như đang cắm trại gần đầm lầy, không khí ẩm ướt như chiếc khăn ngâm nước, không xa có một con sông, nước sâu không thấy đáy, xanh đến rợn người, xung quanh là đám muỗi bay vo ve.
Bạc Lỵ biết bơi, nhưng nhảy xuống con sông này chẳng khác nào tự sát.
Hơn nữa, nhật ký của chủ nhân cơ thể này có đề cập đến việc gần đây có cá sấu.
Ngoài ra, trại còn có hai lối ra, đều có người đàn ông cầm súng canh gác, trong đó một lối ra còn có chuồng ngựa.
Bạc Lỵ chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa, không ngờ chúng dễ hoảng sợ đến vậy, chỉ cần ngửi thấy mùi lạ cũng có thể hí vang và giơ vó lên.
Vì vậy, cô hoặc là phải trở thành chuyên gia huấn luyện ngựa trong thời gian ngắn, hoặc chỉ có thể rời đi từ lối ra không có chuồng ngựa.
Quá khó khăn.
Bạc Lỵ đã từng nghĩ đến việc, giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết xuyên không, đưa cho người quản lý vài bản nhạc hiện đại để nâng cao vị thế của mình trong gánh xiếc.
Nhưng tiền đề của tất cả điều này là người quản lý không biến thai nhi của người khác thành tiêu bản, và ở đây cũng không có truyền thống thiêu sống phù thủy.
Phải biết rằng, vào thế kỷ XIX phá thai là bất hợp pháp, vậy mà người quản lý dám liều lĩnh trưng bày thai nhi chưa chào đời, bất chấp nguy cơ bị tù chung thân.
Bạc Lỵ khó có thể không đoán rằng, liệu ông ta có phạm tội nặng hơn không… chẳng hạn như giết người?
Thậm chí nếu cuộc đàm phán của cô với người quản lý diễn ra suôn sẻ, ngoài việc gắn kết cô chặt chẽ hơn với gánh xiếc, cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Cô không biết chính xác tuổi của cơ thể này, nhiều nhất không quá 16 tuổi.
Một đứa trẻ 16 tuổi, liệu người quản lý có tôn trọng và cho cô phần chia hợp lý cùng đãi ngộ tốt không?
Rõ ràng là không.
Bạc Lỵ suy đi tính lại, lại hướng ánh mắt về phía lều của Erik.
Ngoài cậu, có vẻ cô thực sự không còn cách nào khác.
Đánh cược một phen?
Nhưng rất nhanh, vấn đề mới lại xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!