Chương 49: Liên tiếp bị lạnh nhạt, ánh mắt của cậu càng thêm dữ dội

Bạc Lỵ vừa bước vào biệt thự thì cánh cửa sau lưng Bùm một tiếng đóng sầm lại.

Bên ngoài biệt thự, đám đông phát ra những tiếng kêu kinh ngạc khẽ khàng.

Bạc Lỵ cũng nhướn mày — không nói gì khác, trong điều kiện không có cửa tự động, cơ quan này khá là lợi hại.

"Đây chỉ là thiết bị trượt bánh xe cơ bản nhất."

Erik đột nhiên lên tiếng.

Bạc Lỵ ngước nhìn cậu.

Cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, như thể chỉ giải thích qua loa.

Nhưng Bạc Lỵ hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu — Đối với cậu, đây là một cơ quan khá đơn sơ.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ thuận theo ý cậu mà nói tiếp, khen cậu vài câu.

Đáng tiếc, bây giờ cô không còn dung túng cho hành vi như vậy của cậu nữa.

Bạc Lỵ ừm một tiếng không mấy để tâm, buông tay cậu ra, bước về phía trước.

Erik đứng phía sau, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới đi theo.

Liên tiếp bị lạnh nhạt, ánh mắt cậu càng thêm dữ dội, cả người đã bực bội đến cực điểm, nhưng cũng có phần bối rối, không biết đã đắc tội cô ở đâu.

Khi Bạc Lỵ đang tìm kiếm manh mối, cô vô tình quay đầu nhìn Erik một cái.

Cậu đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh nhìn lạnh lẽo mang theo sự xâm phạm mãnh liệt hướng về phía cô.

Ngực Bạc Lỵ đột nhiên ngứa ngáy như bị kiến bò qua.

Cô lập tức cúi đầu xuống, phải dùng rất nhiều sức mới kìm được khóe miệng đang muốn nhếch lên, tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Trời ơi, suýt nữa không kiềm chế được.

Nhưng Erik lại tưởng cô không muốn nhìn mình, cảm xúc gần như mất kiểm soát, ánh mắt nhìn cô như muốn xé nát và nuốt chửng.

Bạc Lỵ càng thêm ngứa ngáy trong lòng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục bước về phía trước.

Đúng lúc này, điểm hù dọa đầu tiên xuất hiện — chỉ nghe thấy âm thanh của bánh xe lăn, một bóng ma từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt tà ác và căm hận, như thể sẽ lao về phía Bạc Lỵ bất cứ lúc nào.

Tim Bạc Lỵ đập loạn một nhịp.

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định quan sát kỹ trang điểm của bóng ma thì ngay lập tức bóng ma lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy kinh hoàng.

Bạc Lỵ lập tức quay đầu lại.

Erik đối mắt với cô, ánh mắt vẫn còn vài phần bực dọc.

Cậu không biết đã tìm thấy cơ quan điều khiển dây thừng ở đâu, đưa bóng ma trở về.

Bóng ma còn tưởng cơ quan bị hỏng, sợ đến mức hét lớn, âm thanh vang vọng không ngừng trong biệt thự trống trải, nghe càng thêm rợn người.

Bạc Lỵ: …

May là đây không phải nhà ma thời hiện đại, nếu không với cách chơi này của họ, diễn viên nhà ma này rất có thể sẽ gọi cảnh sát.

Cô không dám để cậu đi một mình phía sau nữa, vội vàng đi tới nắm tay cậu, sóng vai đi cùng nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!