Chương 46: Nếu cậu không làm rõ những vấn đề này, có thể sẽ hối hận cả đời

Bạc Lỵ cảm nhận được ánh mắt của Erik.

Cậu đang chăm chú nhìn vào cổ cô, dường như rất để ý đến dải lụa đen trên đó.

Cô cố ý thắt dải lụa đen quanh cổ.

Rõ ràng cậu có ham muốn kiểm soát cô mãnh liệt, muốn chi phối trang phục của cô từ đầu đến chân — từ mũ, khăn choàng, găng tay, áo nịt ngực, đến váy lót, tất và giày.

Ham muốn kiểm soát cũng là một dạng của sở hữu.

Giờ đây, cô thắt một dải lụa đen không thuộc về cậu lên cổ.

Việc cậu cảm thấy bồn chồn không yên là điều rất bình thường.

Bạc Lỵ giả vờ không nhìn thấy phản ứng của cậu, tiếp tục thưởng thức buổi hòa nhạc.

Nói đến đây, cô vẫn chưa từng thấy Erik chơi nhạc cụ.

Cô đã chứng kiến tài năng phi thường của cậu trong kiến trúc, cũng như khả năng thôi miên và ảo thuật đáng sợ, nhưng tài năng âm nhạc xuất chúng nhất của cậu, cô vẫn chưa có cơ hội được tận mắt chứng kiến.

Nhiều nhạc sĩ đều có đôi tay đẹp.

Suy nghĩ của Bạc Lỵ lập tức bay xa.

Erik luôn đeo găng tay đen, hiếm khi tháo ra.

Trong ấn tượng, cô cũng chỉ nắm tay cậu một lần khi cậu không đeo găng.

Rõ ràng đã hôn nhau, nhưng vẫn chưa từng nắm tay đàng hoàng.

Cảm giác này khiến cô hơi ngứa ngáy trong lòng.

Sau buổi hòa nhạc, khi Bạc Lỵ vừa định đứng dậy rời đi, một giọng nói lắp bắp gọi cô lại:

"Cô… cô có phải… cô Claremont không?"

Bạc Lỵ quay đầu lại, phát hiện đó là nhạc trưởng của buổi hòa nhạc.

Cô lại nhìn về phía chỗ ngồi của Erik, cậu đã rời đi từ lúc nào không hay.

Bạc Lỵ đành gật đầu với nhạc trưởng: Anh là?

Nhạc trưởng lập tức bước đến trước mặt cô, hào hứng nói:

"Tôi may mắn được xem buổi biểu diễn ở gánh xiếc của cô, thật tuyệt vời!"

Anh ta ngượng ngùng cười:

"Chỉ là tôi nhát gan quá, vừa vào đã bị dọa chạy ra… Nhưng dù chỉ xem được 3 – 4 phút, với tôi cũng đã rất tuyệt vời rồi!"

Bạc Lỵ không ngờ nhà ma của mình còn có fan nhiệt tình như vậy, chớp mắt nói hai tiếng cảm ơn.

Nhạc trưởng tiếp tục nói: "Tôi đã đọc trên báo về chuyện giữa cô và Graves. Những người xung quanh đều ủng hộ Graves, cho rằng một người phụ nữ như cô không thể nghĩ ra ý tưởng biểu diễn hay như vậy.

Nhưng tôi biết Graves, anh ta ở Broadway bao nhiêu năm, nếu thật sự có ý tưởng mới mẻ như vậy, tại sao không đưa ra ở Broadway, mà phải đợi đến khi cô thành công ở New Orleans mới tuyên bố đó là ý tưởng của anh ta?

"Thấy Bạc Lỵ không nói gì, nhạc trưởng hơi đỏ mặt:"Xin lỗi, tôi quá xúc động, không ngờ cô lại đến xem tôi biểu diễn.

Đột nhiên nói nhiều lời không đúng mực… Tôi bình thường không như vậy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!