Bạc Lỵ vừa dùng bữa vừa nghe Mitte khoác lác, cho đến khi anh ta bắt đầu nói rằng dòng điện là do Edison phát minh ra, cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Thưa ngài Mitte, dòng điện không phải là thứ được phát minh ra. Edison cũng không phát minh ra máy phát điện, chiếc máy phát điện quay tay đầu tiên là do Michael Faraday chế tạo."
Không khí đông cứng lại.
Giọng nói của Mitte đột ngột ngừng bặt, mặt anh ta đỏ bừng lên, có vẻ như đang gấp rút suy nghĩ xem điều cô nói có đúng không.
Bạc Lỵ nhanh chóng ăn hết phần thức ăn còn lại trong đĩa.
Mitte cũng nghĩ ra câu nói để cứu vãn thể diện:
"Tôi công nhận cô nói đúng, nhưng dù sao Edison cũng phát minh ra bóng đèn, mọi người nghĩ ông ấy phát minh ra dòng điện cũng không có gì là sai…"
Bạc Lỵ cố kìm nén nhưng không nhịn được:
"Thực ra, bóng đèn cũng không phải do Edison phát minh. Nhưng đúng là nhờ đội ngũ của ông ấy cải tiến bóng đèn mà đèn điện mới bắt đầu phổ biến. Cảm ơn ngài rất nhiều về bữa tối, tôi ăn rất ngon miệng."
Mitte như vừa bị tát một cái vào mặt, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh.
Anh ta nghi ngờ, Bạc Lỵ cố tình thu hút sự chú ý của mình. Nếu không thì tại sao một người phụ nữ lại biết nhiều kiến thức về điện như vậy?
Ngay cả anh ta cũng biết rất ít.
Nghĩ rằng Bạc Lỵ vì muốn quyến rũ mình nên đã âm thầm đọc nhiều tạp chí điện khó hiểu, Mitte cảm thấy thoải mái hơn và mỉm cười:
"Vậy tối ngày mai, chúng ta có thể cùng ăn tối không?"
Bạc Lỵ chìm vào suy tư.
Cả buổi tối, cô không cảm nhận được ánh mắt của Erik.
Có vẻ cậu không quan tâm đến việc cô ăn tối với Mitte.
May mà việc ăn tối với Mitte không hoàn toàn là để thử phản ứng của Erik, mà còn có ý định kéo chân Mitte để anh ta không còn sức quan tâm đến tiến độ in báo.
Nếu không thì cô đã thiệt lớn rồi.
Bạc Lỵ suy nghĩ một lúc rồi nói: Được thôi.
Nhưng giống như thả dây câu xuống hồ sâu, xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Bạc Lỵ có chút bối rối.
Phải chăng hôm đó cảm giác của cô đã sai, việc cậu nhìn chằm chằm vào môi cô không phải vì muốn hôn cô?
Vậy tại sao nửa đêm cậu lại đến bên giường cô, dùng ngón cái vuốt ve môi cô, thậm chí còn ấn vào miệng cô?
Bạc Lỵ nhìn quanh, cố gắng tìm bóng dáng của Erik.
Đây là một nhà hàng sang trọng lộng lẫy, toàn bộ đều sử dụng dao dĩa bằng bạc có logo Tiffany; bộ đồ sứ là thương hiệu Herend của Hungary, đáy đĩa có họa tiết chim cổ đỏ sống động rực rỡ.
Xung quanh chỉ có hai ba bàn khách, đều là người giàu ở New Orleans, mặc dù tò mò về những tin đồn về Bạc Lỵ nhưng hầu như không ai nhìn về phía cô, cũng không ai bàn tán về cô.
Erik không có ở đây.
Là cậu thực sự không có mặt, hay mồi câu cô thả ra chưa đủ kích thích?
Bạc Lỵ đại khái hiểu tại sao có người thích câu cá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!