Bạc Lỵ mua một ít baking soda, đổ vào xô nước, rồi khuấy thành hỗn hợp sền sệt, bảo người ta bôi lên những chỗ dính máu trên xe ngựa.
Thực tế chứng minh, xem nhiều phim Mỹ cũng có ích.
Qua một đêm, vết máu đã được rửa sạch một cách dễ dàng.
Bạc Lỵ vốn tưởng Erik không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, ai ngờ suốt cả quá trình, cậu đều đứng bên cạnh, nhìn cô khuấy baking soda, rắc giấm trắng lên xe ngựa, để người làm vệ sinh lau chùi sạch sẽ.
Người làm vệ sinh bị cậu nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, không dám thở mạnh.
Bạc Lỵ cũng thấy hơi khó hiểu.
Gần đây tại sao cậu lại quan tâm đến từng cử chỉ hành động của cô như vậy?
Cô vẫn thích hơn khi cậu tỏ ra thờ ơ với cô.
Bởi vì, nếu cậu bỗng nhiên hứng chí hỏi tại sao cô biết những điều này, đến từ đâu, cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào.
Trí nhớ của cậu mạnh đến đáng sợ, khả năng quan sát còn vượt xa người thường — Bạc Lỵ vẫn nhớ rõ, cậu đã phục nguyên lại những sợi tóc bị xáo trộn trên khe cửa như thế nào.
Nếu không phải cô có điện thoại chụp ảnh, có lẽ thực sự đã bị cậu lừa.
Bây giờ, cô có thể nói dối cậu một chút, không phải vì kỹ năng nói dối của cô giỏi đến mức nào, mà vì cậu không quan tâm, không để ý, không hỏi han.
Nhưng nếu cậu chủ động hỏi, cô chắc chắn không thể nói dối.
Khi lời nói dối bị vạch trần, sẽ mất đi lòng tin của cậu.
Mất đi lòng tin của cậu, tức là mất mạng.
Bạc Lỵ toát mồ hôi, rất sợ cuộc sống lại cho cô thêm áp lực.
May mắn thay, cậu chỉ nhìn, không đưa ra đánh giá, cũng không có ý định hỏi han gì.
Bạc Lỵ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, cô đã gạt chuyện này sang một bên.
Sau khi rửa xe ngựa xong, việc làm thân với bà Merlin đã được đưa lên lịch trình.
Bà Merlin có vẻ là một phụ nữ trung niên bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm địa tốt — thân hình thô kệch, gương mặt nghiêm nghị, ít nói cười, nhưng mỗi lần cô đến, bà ta đều đưa cho cô một đĩa bánh ngọt, lạnh lùng nhìn cô ăn hết, rồi mời cô ra về.
Qua vài ngày, Bạc Lỵ biết được rằng chồng bà ta đã mất hơn mười năm, không có con cái. Bà ta coi phu nhân Shirley như con gái ruột của mình.
Có vẻ bà ta có tình cảm rất sâu đậm với phu nhân Shirley, mỗi lần nhắc đến phu nhân Shirley, đều rơi vào im lặng rất lâu.
"Tôi không muốn nhắc đến cô ấy."
Bà Merlin nói:
"Nếu cô đến đây để dò la chuyện của chủ nhân, có thể đi được rồi. Tôi không có gì để nói."
Bạc Lỵ nói:
"Bà biết đấy, tôi đến đây không phải vì phu nhân Shirley."
Bà Merlin lại im lặng một lúc, bỗng cười, tiếng cười hơi kỳ lạ:
"Cô thật sự không phải làm ăn buôn bán tiêu bản người dị hình?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!