Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại.
Trong phòng khách, bóng tối càng lúc càng dày đặc, như máu, như thủy triều, dâng lên và lan rộng.
Boyd liên tục nhìn quanh, gấp rút tìm kiếm khẩu súng của mình — nhưng không, súng đã bị lấy mất rồi!
Chỉ có một người có thể lấy được khẩu súng của anh ta.
Boyd thở dốc gấp gáp, suýt giật mình vì tiếng thở hổn hển đầy sợ hãi của chính mình.
Ngay lúc đó, anh ta thấy một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng Bạc Lỵ.
Người đó đeo mặt nạ trắng, ánh mắt lạnh lùng và mệt mỏi, mặc áo khoác đen dài, bên trong là áo sơ mi trắng, đeo găng tay da màu đen, từ từ che mắt Bạc Lỵ.
… Erik.
Boyd cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, vô thức nín thở, sợ tiếng thở quá to sẽ thu hút sự chú ý của Erik.
Erik dường như muốn giết Bạc Lỵ, một tay che mắt cô, tay kia siết lấy cổ cô.
Bạc Lỵ đã theo phe cậu, vậy mà cậu vẫn muốn giết cô.
Người này đã phát điên rồi.
Boyd run rẩy toàn thân, còng lưng, từng bước tiến về phía cửa chính phòng khách.
Những nhà ngoại cảm nữ kia sau khi nhìn thấy đầu của Ricky đã chạy sạch.
Anh ta đã chán ngấy những người phụ nữ nhát như chuột này, bình thường cung phụng họ ăn uống, đến lúc quan trọng thì chẳng ai có tác dụng. Nếu họ còn ở đây, ít nhất anh ta còn có thể bắt một người làm bia đỡ đạn.
Boyd vừa lùi lại vừa quan sát từng cử động của Erik.
Điều khiến anh ta không thể tin được là Bạc Lỵ cũng phát điên, cô thậm chí nắm lấy tay Erik và hôn lên lòng bàn tay cậu.
Dường như cô hoàn toàn không cảm nhận được ý định giết người của Erik, còn dùng má nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay cậu.
Đây là lý do cô còn sống?
Cô đã dâng mình cho quỷ dữ?
Nếu không phải để sống sót, ai lại muốn hôn một con quỷ xấu xí?
Quả nhiên, Erik dừng lại một lát, từ từ buông lỏng cổ cô và ngước mắt nhìn về phía Boyd.
Như thể biết rằng mình không còn sống được bao lâu nữa, trong lòng Boyd nảy sinh một ác ý, nảy ra một ý nghĩ liều lĩnh — con điếm này trước tiên để Erik cắt ngón tay của anh ta, rồi lại để Erik treo đầu Ricky lên đèn chùm.
Cô ta hôn lên bàn tay của quỷ dữ, tự cho rằng mình đã tìm ra cách điều khiển quỷ dữ, nhưng cô ta có thực sự biết người mình hôn trông như thế nào không?
Boyd cười lạnh một tiếng, đầy ác ý nghĩ rằng, sau khi nhìn thấy bức tranh, liệu cô ta còn dám hôn nữa không?
Dù sao cũng phải chết.
Anh ta nhất định phải kéo Bạc Lỵ xuống địa ngục cùng.
Nghĩ đến đây, Boyd lao nhanh đến bên bức tranh, nâng bức tranh lên, dựng đứng trên bàn, một phát giật tấm lụa đỏ sẫm xuống.
"Bức tranh này giống cậu ta bảy tám phần… Cô không muốn biết mình đã hôn một người như thế nào sao?" Boyd gần như gào thét:
"Mở mắt ra đi, mở mắt cô ra và nhìn bức tranh này — Hãy tự hỏi lòng mình, đây có thực sự là diện mạo của một con người không? Cô đã đọc sách, biết về di truyền học, vậy cô nói tôi nghe, rốt cuộc là cha mẹ như thế nào mới sinh ra được một sinh vật nửa người nửa xương—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!