Bạc Lỵ chợt nhớ ra, mấy ngày gần đây Erik thường xuyên dẫn cô đi xem biểu diễn, có phải vì cô đã từng nói muốn thành lập một đoàn xiếc không?
Hiện tại, chỉ có hai người họ, nếu muốn thành lập một đoàn xiếc thì thực sự cần phải tuyển thêm nhiều diễn viên.
Bạc Lỵ chợt hiểu ra.
Thảo nào gần đây cậu luôn dẫn cô đi xem kịch, hóa ra là đang giúp cô tìm kiếm nhân tài.
May mà cô đã nghiêm túc xem tất cả các buổi biểu diễn, nếu không một ngày nào đó cậu hứng chí hỏi cô thích diễn viên nào nhất, cô không trả lời được thì xong đời.
Cô muốn tuyển người nữ giả nam kia, một người huấn luyện thú, một diễn viên bị biến dạng khuôn mặt, và một cặp diễn viên người khổng lồ – người lùn.
Việc tuyển diễn viên bị biến dạng khuôn mặt, cô có tính toán riêng của mình.
Cho đến bây giờ, Erik vẫn chưa nói cho cô biết tại sao cậu đeo mặt nạ.
Cô mơ hồ cảm nhận được, đây sẽ là bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Nhưng cô không thể nói thẳng với cậu rằng: Tôi biết cậu trông rất đáng sợ, hãy tháo mặt nạ ra đi.
Chỉ có thể tìm một diễn viên bị biến dạng khuôn mặt để gián tiếp truyền đạt ý
"tôi không quan tâm đến ngoại hình của cậu".
Không biết Erik có hiểu được không.
Bạc Lỵ rất có ý thức của một người làm công, dự định tắm xong sẽ về viết một bản kế hoạch cho Erik.
Nào ngờ, khi cô trở về phòng, Erik đã biến mất tăm.
Bạc Lỵ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ở cùng Erik tuy kích thích nhưng giống như muối vậy, ngon nhưng không thể ăn nhiều.
Nếu không sẽ có nguy cơ chết người.
Bạc Lỵ giữ một người phục vụ lại, đưa cho anh ta ít tiền lẻ và nhờ đi mua vài cuốn sổ về.
Ví tiền của người quản lý còn nhiều hơn cô tưởng.
Phải biết rằng, vào thời điểm này một người đàn ông làm việc cả năm cũng chỉ kiếm được hơn 300 đô la.
Vậy mà trong ví của người quản lý có đến 1000 đô la — chưa kể đến tiền của các quốc gia khác.
Bạc Lỵ phải hít sâu mấy hơi mới kìm nén được ham muốn cuỗm tiền bỏ trốn.
Mười phút sau, người phục vụ mang sổ về, còn đưa cho cô một bức thư, nói là có một quý ông nhờ chuyển.
Bạc Lỵ có linh cảm không tốt, nhưng không để lộ ra ngoài mặt, nhận lấy sổ và thư, nói một tiếng Cảm ơn.
Rõ ràng, đây hoặc là thư của Ricky, hoặc là thư của Boyd.
Cô không khỏi có chút bực bội — Erik chạy đi quá nhanh, ngộ nhỡ trong thư có nội dung ly gián thì sao?
Nếu cậu ở bên cạnh, cô có thể đưa thẳng cho cậu xem và để cậu tự xử lý.
Bạc Lỵ vừa tiếc nuối vừa mở thư ra.
Thôi kệ, cứ đọc trước đã, nếu có gì không ổn thì đưa cho Erik sau cũng không muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!