Erik ngày càng khó đoán được suy nghĩ.
Khi cậu bắt đầu nói chuyện, các chiến lược đối phó trước đây của cô hoàn toàn vô dụng.
Giờ đây, cô phải cẩn thận quan sát ánh mắt, giọng điệu và cử chỉ của cậu, cố gắng suy nghĩ về từng câu hỏi cậu đưa ra và ý nghĩa đằng sau nó, để tránh trả lời sai và gặp rắc rối.
Ngày hôm đó, Bạc Lỵ thức dậy và phát hiện trên giường có thêm một chiếc váy.
Một chiếc váy lụa màu xanh nhạt mới, cổ áo, tay áo và gấu váy được viền ren hoa, thắt lưng bằng dải lụa màu kem, bên cạnh là nhiều lớp váy lót xếp tầng và tấm đệm váy.
Trên đó có một tấm bưu thiếp, mặt sau là bản phác họa bằng bút chì của nhà hát, mặt trước chỉ có hai chữ được viết bằng mực đỏ sẫm với nét chữ lạnh lùng nhưng thanh tú:
Mặc vào.
Với kinh nghiệm chơi game giải đố nhiều năm, Bạc Lỵ hiểu ý của cậu — cậu muốn cô mặc chiếc váy đó và đến nhà hát.
Chiếc váy vừa vặn như thể may đo cho cô, từ ngực, eo, bụng đến cánh tay, tất cả đều phù hợp.
Bạc Lỵ không muốn biết cậu đã đo kích thước cho cô khi nào.
Trước cửa khách sạn, một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn. Hôm nay sương mù dày đặc, người đánh xe phải cầm đèn lồng mới có thể nhìn rõ gương mặt cô.
"Cô là tiểu thư Claremont phải không?"
Anh ta nói:
"Đã đợi cô lâu rồi. Nào, chúng ta đi nhà hát thôi."
Bạc Lỵ nhấc váy lên, bồn chồn lo lắng ngồi lên xe ngựa.
Cô không hiểu vì sao Erik phải dày công sắp đặt như thế.
Liệu cậu có định thôi miên cô và đào tạo cô thành nữ ca sĩ soprano nổi tiếng như trong nguyên tác không?
Bạc Lỵ biết rõ khả năng của mình — có thể diễn nhạc kịch nhưng hoàn toàn không biết hát opera, đó là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Bất kỳ ai từng xem bất kỳ phiên bản nào của 《Bóng ma trong nhà hát》đều biết cậu ghét cay ghét đắng những người chỉ có danh không có thực.
Nếu cậu phát hiện ra cô là một khúc gỗ mục không thể chạm khắc được, liệu có trực tiếp giết cô không?
Bạc Lỵ toát mồ hôi hột.
May mắn thay, cô đến nhà hát không phải để biểu diễn opera.
Đó là nhà hát mà cô đã đến cùng Boyd, cùng một rạp hát, cùng một buổi biểu diễn, cùng một phòng khán đài.
Erik không hề xuất hiện từ đầu đến cuối.
Nhưng Bạc Lỵ có thể cảm nhận được mình đang trong tầm mắt của cậu.
Cậu luôn như vậy, không bao giờ xuất hiện trực diện.
Thực ra Bạc Lỵ rất muốn nói với cậu rằng tỷ lệ cơ thể của cậu rất đẹp, gần như hoàn hảo, đặc biệt là độ dài của ngón tay đã đạt đến mức hiếm có.
Có một cây đàn piano trong sảnh khách sạn, khi cậu dang rộng ngón cái và ngón út, có thể dễ dàng vươn tới quãng mười hai, thậm chí quãng mười ba.
Phải biết rằng, phần lớn mọi người chỉ có thể vươn tới quãng tám. Người có thể vươn tới quãng mười đã được coi là thiên phú dị bẩm.
Tuy nhiên, cậu lại cực kỳ xấu hổ về khuôn mặt, bàn tay, cổ và thậm chí cả giọng nói của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!