Chương 15: “Tôi ngửi thấy mùi của bóng ma trên người cô.”

Cuối cùng thì cô cũng được tắm nước nóng.

Phòng tắm của khách sạn lớn hơn cô tưởng, trong bồn tắm có rắc nước hoa, tỏa ra mùi hương oải hương nồng nàn.

Xung quanh có đủ loại đồ dùng tắm rửa — xà phòng, dầu gội, bọt biển, khăn tắm, khăn mặt, lược, kem dưỡng da và nước hoa Cologne.

Bạc Lỵ dùng bọt biển thoa xà phòng, cọ rửa suốt hơn một tiếng đồng hồ mới bước ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, cô có cảm giác lỗ chân lông thông thoáng, toàn thân nhẹ nhõm như vừa giảm được cả ký.

Cô vừa lau khô tóc ướt bằng khăn, vừa nghĩ cách làm sao để Erik cũng đi tắm, nhưng khi trở về phòng thì phát hiện cậu đã biến mất.

Cô đã quen với việc cậu thất thường xuất hiện và biến mất, nên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ hy vọng nửa đêm cậu đừng lôi thêm người nào về.

Nói thì nói vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được gương mặt của thân thể này.

Rất giống với cô ở thời hiện đại, thậm chí có thể nói là giống hệt — cha cô là người Pháp, cô thừa hưởng sống mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng và những nốt tàn nhang màu nâu nhạt không rõ ràng trên mũi từ ông.

Điểm khác biệt duy nhất là, ở thời hiện đại cô có tóc đen, còn thân thể này lại có tóc đỏ.

Chính xác hơn là màu gừng vàng.

Chỉ là dưới một số ánh sáng nhất định, nó sẽ hiện lên màu đỏ rực rỡ.

Bạc Lỵ đại khái đã hiểu tại sao thân thể này phải giả trang thành nam giới.

Người tóc đỏ, đặc biệt là phụ nữ tóc đỏ, luôn bị phân biệt đối xử.

Trong tiểu thuyết của Chekhov thậm chí còn viết rõ ràng:

"Phụ nữ tóc đỏ xảo quyệt, giả dối, độc ác và thâm hiểm."

Mặc dù câu này mang nhiều ý châm biếm, nhưng quả thực chứng minh rằng thời đó có nhiều định kiến với phụ nữ tóc đỏ.

Bạc Lỵ vẫn không biết tại sao mẹ của nguyên chủ lại ăn mặc cho nguyên chủ như một cậu bé.

Nhưng cô muốn tin rằng đó là một sự bảo vệ, chứ không phải trọng nam khinh nữ.

Những chiếc váy mua trước đó được trải ra trên giường.

Bạc Lỵ thuận tay cầm lên một chiếc váy hoa, thay vào người.

Tóc cô rất ngắn, chưa tới tai, nhưng khi mặc váy vào không hề thấy khác lạ, ngược lại còn toát lên vẻ hoang dã gọn gàng.

Đội mũ nỉ phụ nữ, buộc dây dưới cằm, Bạc Lỵ nghĩ dù bây giờ cô có bước ra ngoài, cũng không ai nhận ra cô chính là Claremont tiên sinh đang ở đây.

Thời đại này, không phải không có phụ nữ công khai mặc quần áo nam giới, nhưng đều là nghệ sĩ biểu diễn trong nhà hát hoặc gánh xiếc, không được coi trọng.

Một quý cô thực sự sẽ không bao giờ mặc quần.

Đối với họ, quần chỉ tồn tại bên dưới váy, là điều tuyệt đối riêng tư và cấm kỵ.

Mặc quần giống như phô bày đùi trước công chúng, chỉ có các vũ nữ nhảy cancan(*) mới để lộ quần lót của mình.

(*) Điệu nhảy nổi tiếng của Pháp với những động tác xoay váy, nâng váy, lắc váy và đá chân cao để lộ đồ lót bên trong cùng các chuyển động cơ thể gợi cảm.

Khán giả thích xem màn biểu diễn của mỹ nhân mặc trang phục nam giới cũng vì lý do đó.

Người phụ nữ trên sân khấu tự cho rằng mình ăn mặc chỉnh tề, trở thành một quý ông nữ tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!