Chương 7: (Vô Đề)

Một bên là bát thuốc ấm áp, một bên là bàn tay lạnh buốt.

Sự đối lập đó truyền theo tay ta, len lỏi tận sâu trái tim, khiến ta cảm thấy bối rối.Mắt ta dần đỏ hoe, mạnh dạn hỏi:

"Lâm... Lâm công tử, ngài thích ta sao?"Hắn cầm lấy bát thuốc từ tay ta, đặt sang một bên, sau đó kéo mạnh một cái, khiến mặt chúng ta gần kề nhau đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương.

"Tô Hỉ, ta cứ tưởng ta đã thể hiện rõ ràng lắm rồi."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn vừa nói xong, tay còn lại liền nâng cằm ta lên.

Khoảng cách giữa đôi môi chỉ còn là một hơi thở ngắn ngủi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

"Thiếu gia, thiếu gia, lão phu nhân đã trở về rồi!"

15

Hải Đường kể rằng, trong gia tộc Lâm gia hiện tại chỉ còn lại Lâm lão phu nhân là bậc trưởng bối duy nhất.  

Bà là bà nội của Lâm Dịch Nhiên, trước đây luôn sống thanh tu trong thiền viện trên núi.  

Khi Lâm lão gia qua đời, vì kiêng kỵ chuyện người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, bà không trở về.  

Lần này hạ sơn trở về Lâm phủ là vì nghe tin Lâm Dịch Nhiên bệnh lâu ngày không khỏi, nên nhất định phải đích thân xuống núi xem xét.  Ta theo sau Lâm Dịch Nhiên bước vào chính sảnh.  

Trên ghế chủ vị là một cụ bà tóc trắng như tuyết, gương mặt phúc hậu, tràn đầy nét hiền từ.  Vừa nhìn thấy Lâm Dịch Nhiên, bà lập tức đứng lên, bước tới chào đón.  

"Nhân Nhi, bà nội lo cho con lắm. Bệnh phong hàn của con đã đỡ hơn chưa?"  

"Xin bà nội yên tâm, con đã khá hơn nhiều rồi."  Bà nhẹ nhàng vỗ vào má hắn đầy yêu thương:  

"Con đấy, cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Không có người thân cận bên cạnh chăm sóc, bà làm sao yên tâm đây."  

"Con để bà lo lắng là lỗi của con."  Lâm lão phu nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng về phía ta:  

"Đây chẳng phải cô nương mà cha con cưới về làm xung hỷ nương tử sao? Mau lại đây để ta xem nào."  Ta bước tới bên bà, nhẹ nhàng khụy gối hành lễ:  

"Con xin kính chào Lâm lão phu nhân."  Bà quan sát ta từ trên xuống dưới, rồi cười bảo:  

"Quả nhiên là dung mạo xinh đẹp. Chỉ tiếc là Lâm gia ta không có phúc phận. Ta nghe nói ngày con trai ta qua đời, con đã khóc trước mặt các vị khách đến mức đau lòng, thật vất vả cho con.

Không bằng ta nhận con làm nghĩa nữ, sau này xuất giá từ Lâm phủ, ta sẽ chuẩn bị cho con sính lễ mười dặm hồng trang...*Thưa bà nội.

"Lâm Dịch Nhiên vội vàng ngắt lời bà. *"Chuyện của bà và nàng ấy, bà đừng làm gián đoạn.

"* Lâm Dịch Nhiên nhíu chặt mày hơn, nghiêm túc nói:"Bà nội, con có chuyện muốn nói với bà.

"* Hắn ra hiệu, cho lui tất cả mọi người, chỉ để lại ta trong phòng. 16 Lâm Dịch Nhiên hít sâu một hơi, nhìn bà nội mình và nói:"Bà nội, con đã có người trong lòng.

"Lâm lão phu nhân nhướng mày:"Ồ? Là tiểu thư nhà nào?

"Lâm Dịch Nhiên quay đầu nhìn về phía ta:"Là nàng, Tô Hỉ.

"* Tim ta chợt đập loạn nhịp. * Sắc mặt Lâm lão phu nhân trầm xuống. Bà đập mạnh cây gậy trúc xuống đất hai lần, rồi giơ tay lần lượt chỉ vào ta và Lâm Dịch Nhiên:"Con, con, các con!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!