01
Ta chưa từng nghĩ sẽ tái ngộ nàng trong hoàn cảnh này.
Thậm chí, ta không biết tên nàng là gì.
Là Trần quản gia nói cho ta biết, nàng tên là Tô Hỉ Nhi.
Nàng quỳ trước quan tài của phụ thân ta, miệng không ngừng gọi phu quân rất thuận miệng.
Khi nhìn thấy ta, rõ ràng trong mắt nàng hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng nàng vẫn bất chấp lao đến.
Ta nhìn thấy nốt ruồi giữa trán nàng, càng thêm chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Chính là nàng.
Thấy khách khứa sắp đến, để người khác nhìn thấy nàng thì không hay.
Ta bảo mụ mối dẫn nàng về phòng.
Nhưng trong lòng ta, chẳng cách nào bình tĩnh lại được.
02
Năm ta mười tuổi, mẫu thân trượt chân ngã xuống sông.
Dòng nước cuốn xiết, thần sông phải mất hai ngày hai đêm mới tìm được bà.
Lúc ấy, khuôn mặt bà đã có phần mục nát.
Bà v. ú che mắt ta lại, nhưng ta vẫn bị cảnh tượng đó dọa cho hoảng hồn.
Sau lễ tang mẫu thân, phụ thân bận rộn với chuyện làm ăn, chẳng đoái hoài đến ta.
Ông nói, con trai thì không nên yếu đuối như vậy, sinh tử vốn là lẽ thường tình của đời người.
Nhưng ta cứ ám ảnh trong những cơn ác mộng, hình ảnh mẫu thân qua đời đầy bi thảm cứ hiện lên mãi.
Ta càng ngày càng u sầu.
Khi đau khổ nhất, ta từng nghĩ đến cái chết.
03
Một ngày nọ, nhân lúc bà v. ú không để ý, ta lén lút ra bờ sông.
Nhưng khi nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, ta lại thấy sợ hãi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngồi thụp xuống một tảng đá, nước mắt cứ thế từng giọt, từng giọt rơi.
Một cô bé tầm tuổi ta bước tới, hỏi vì sao ta khóc.
Dưới ánh nắng trưa chói chang, cả người nàng như tỏa sáng, trắng đến mức rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!