Tân đế lên ngôi, tất cả bụi bặm đều lắng xuống.
Tiêu Cảnh Sách vẫn là Bình Dương vương, nhưng quân đội của Bình Dương đã nằm dưới trướng ta.
Còn ta được phong làm Gia Viễn tướng quân, được ban phủ đệ nhị phẩm, sinh hoạt ở một phủ đệ khác.
Vệ Vân Lãng vì thông đồng với giặc nên phải chết, Chu Hành chạy trối chết cũng chẳng tốt hơn là bao.
Sau khi tân Đế đăng cơ, cha ta rất thức thời lập tức cáo lão hồi hương, đứng chung một hàng với thứ dân.
Những lời đồn đại cũng hoàn toàn thay đổi.
Qua miệng lưỡi của mọi người trong kinh, ta từ một con mụ lỗ m ãng mang tâm địa độc ác, giờ đây lại trở thành nữ tướng quân nổi danh số một thiên hạ.
Sau khi hồi phủ, nương ta thấy ta về lập tức vội vàng chạy ra hân hoan chào đón. Người kiểm tra tỉ mỉ một lần, đến lúc chắc chắn rằng ta không bị thương chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ta và Tiêu Cảnh Sách lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
"Diêu tướng quân chớ trách, chuyện giấu diếm vốn là ý của trẫm, không liên quan đến ca ca."
"Chỉ là chút chuyện gia đình mà thôi, xin bệ hạ đừng lo lắng chi cho nhọc lòng."
Ta đứng dậy rồi quỳ xuống hành lễ:
"Thần tới đây là vì gia mẫu mà mong mỏi, kính xin bệ hạ xuống chiếu chỉ sắc phong cáo mệnh."
Lúc đầu Tiêu Cảnh Sách còn trừng mắt lạnh lùng.
Tân Đế cười không ngừng, trên mặt vẫn mang vẻ nhu hoà, nói:
"Chỉ là chút chuyện cỏn con thôi. Bây giờ trẫm sẽ hồi cung ngay lập tức để hạ lệnh, phong cho mẫu thân của Diêu tướng quân làm cáo mệnh tam phẩm."
Ta rất hài lòng.
Dù sao hơn nửa cuộc đời làm quan của cha ta cũng phải chật vật lắm mới với được đến hàng tam phẩm.
Hơn nữa còn vì Diêu Thanh Uyển hiện giờ đã bị giáng hạng, khiến cho toàn bộ Diêu gia đồng loạt xuống dốc không phanh.
Ký ức về những ngày tháng bị tra tấn, đùa bỡn ở Diêu gia, bây giờ nghĩ tới cũng chỉ là nhớ lại mà thôi.
Trước khi rời đi, hình như hắn bỗng nhớ ra chuyện gì nên lại đột ngột vòng về:
"À đúng rồi, muội muội của Diêu tướng quân có âm mưu hãm hại đứa bé trong bụng Hoàng hậu, hiện giờ đang bị trẫm nhốt trong thiên lao, đợi ít ngày nữa sẽ ban án tử. Diêu tướng quân có muốn nói gì với nàng ta không? Trẫm có thể sắp xếp thỏa đáng cho ngươi việc này."
Người mà hắn nhắc đến là Diêu Thanh Uyển.
Sau khi được mở mang nhiều điều về đất trời rộng lớn ngoài kia, ta càng ngày càng chán ngán mấy thủ đoạn lén lút xấu xa của nàng ta, thậm chí ta cảm thấy rằng mấy thứ đó không đáng để chú ý đến dù chỉ một chút.
Do đó ta bình tĩnh trả lời:
"Không cần gặp. Nếu nàng ta đã có tâm hại thì chết cũng là lẽ thường tình."
Tân Đế gật đầu, cuối cùng cũng rời đi.
Hắn đi rồi, Tiêu Cảnh Sách lại xuất hiện lần nữa, đứng ở trước cửa, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn ta.
Đáng tiếc, ta đã biết được bệnh tật hắn mang từ trước đến nay đều là giả vờ nên nội tâm không mảy may dao động, sắc mặt không thay đổi nhìn hắn.
"Hai ngày nay ngẫm lại sự việc, ta mới ý thức được. Lần trước cái gọi là ám sát với đầu độc đều là do chàng bố trí đúng không? Mục đích chính của chàng là muốn ta mềm lòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!