Chương 3: (Vô Đề)

6

Hậu quả của việc phóng túng quá độ là Tiêu Cảnh Sách đã phải mệt mỏi nằm trên giường trong vài ngày.

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ, ta áy náy ngoắc ngón tay vào thành giường: Đều là lỗi của ta…

"Là ta càn rỡ quá mức, có liên quan gì đến phu nhân đâu?"

Tiêu Cảnh Sách dựa vào đầu giường, ho khan hai tiếng, ra lệnh:

"A Ngưng, đưa Vương phi đi ăn trước, ta có chuyện muốn phân phó cho Huyền Vũ."

A Ngưng là một tiểu nha hoàn rất hoạt bát, khi không có việc gì làm sẽ nói với ta rất nhiều chuyện.

Ví dụ như trước đây, Vệ Vân Lãng là một vị tướng nhỏ nổi tiếng trong kinh thành, bị Thánh thượng quở trách vì việc thường xuyên ra vào nơi trăng hoa, khó đảm đương được việc lớn. Hiện giờ đang phải ở trong phủ của mình để nghiền ngẫm lỗi lầm.

Ví dụ như Chu Tương dự định làm mai cho đứa con trai trưởng của mình, nhưng vô tình phát hiện ra nô tỳ bên cạnh hắn ta đã mang thai.

Ta nghe xong thấy như mở cờ trong bụng:

"Trời có mắt, quả báo đó".

Quả báo gì thế?

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, ấm áp ôn hòa, như xu@n thủy triền miên đọng lại trong lòng.

Ta hơi sững người, ngước mắt lên thì thấy Tiêu Cảnh Sách mặc quần áo màu xanh đứng ngược sáng, đang mỉm cười nhìn ta.

Ta không muốn hắn nghĩ ta có tư tưởng trả thù quá mạnh, nên ta hốt hoảng chuyển chủ đề:

"Không có gì… Vương gia đã khỏe hơn chưa? Cứ rời giường như vậy, có ổn không?"

Không sao đâu. Hắn quay đầu đi, ho khan hai tiếng rồi cười nhìn ta:

"Hiếm khi trời đẹp, ta dẫn phu nhân ra ngoài mua sắm một lát nhé?."

Trong những ngày kiếm sống ở nhà họ Diêu, ta có vô số việc phải làm và rất ít khi có cơ hội ra khỏi cửa.

Hầu hết là bọn Diêu Thanh Uyển, Vệ Vân Lãng và Chu Hành ra ngoài chơi với nhau, khi họ quay lại, họ tùy tiện ném cho ta bất cứ thứ gì, nói rằng đó là quà cho ta.

Nếu dám nói là không thích nó, chính là không biết đối nhân xử thế, phụ lòng tốt của bọn họ.

Bây giờ ta và Tiêu Cảnh Sách sánh bước trên con phố sầm uất nhất kinh thành, nhìn chiếc chong chóng bằng gỗ bên đường, ta muốn nói lại thôi.

Tiêu Cảnh Sách cười khẽ:

"Phu nhân thích không?"

"Ta cũng thích nó, nhưng ta không thực sự muốn mua nó…"

Lời còn chưa dứt, Tiêu Cảnh Sách đã muốn lấy bạc vụn ra, sau đó mua chiếc chong chóng kia, mỉm cười đưa cho ta.

Cầm chiếc chong chóng trên tay, ta và hắn đi xuyên qua đám đông và đến cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành ở phố Tây.

Tiểu nhị lấy trang sức mới nhất ra cho ta chọn lựa, Tiêu Cảnh Sách chọn một chiếc trâm bằng vàng đính xà cừ và định cài nó lên búi tóc của ta, đang chuẩn bị cài lên búi tóc thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.

Tỷ tỷ, thật trùng hợp.

Đó là Diêu Thanh Uyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!