Chương 2: (Vô Đề)

4

Không ngờ vừa về tới Diêu gia đã chạm mặt hai trúc mã của ta.

Vệ Vân Lãng và Chu Hành đang đứng với nhau ở trong, nghe thấy động tĩnh bèn quay lại nhìn ta, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ chán ghét.

Tiêu Cảnh Sách ho khan hai tiếng, thản nhiên nói:

"Đây là Vệ tướng quân và đích tử của Chu Tương tể tướng à?."

Cho dù hai người kia không muốn gặp ta nữa, hiện tại cũng phải tới hành lễ.

"Bái kiến Bình Dương Vương."

Tiêu Cảnh Sách khép áo lông cáo trên người lại, không lên tiếng ngay lập tức mà đợi một lúc mới tiếp tục nói:

"Xem ra Vệ tướng quân vất vả bôn ba chiến trường, tin tức không được linh hoạt lắm, cũng không biết tin bổn Vương đã kết hôn."

Vệ Vân Lãng hơi sững người, chỉ có thể không cam lòng cúi đầu hành lễ với ta:

"Bái kiến Bình Dương Vương phi."

Ta thực sự không muốn đáp lại hắn ta.

Lúc trước là hắn nhờ ta tặng quà cho Diêu Thanh Uyển, ta đưa qua đó từ sáng sớm.

Sau đó, Diêu Thanh Uyển bị trúng độc và hôn mê, còn ta thì bị mẫu thân (mẹ cả) phạt quỳ trong tuyết.

Vệ Vân Lãng hùng hổ cầm roi đứng ở trước mặt ta, còn không nói lời nào đã giơ tay định quất vào mặt ta.

Ta chộp lấy cây roi và nói:

"Ngươi còn chưa hỏi lấy một tiếng mà đã cảm thấy là ta làm à?"

Còn ai ngoài ngươi?

Đôi mắt hắn ta chứa đầy vẻ chán ghét:

"Ngươi đã sớm ghen ghét với vẻ đẹp và sự dịu dàng của Thanh Uyển, huống chi ta và Chu Hành đều thích muội ấy— một thứ nữ như ngươi, cho dù cùng chúng ta lớn lên thì mãi mãi cũng chỉ là một tiện nhân! Cho dù ngươi học bao nhiêu từ nàng ấy đi chăng nữa, đó cũng chỉ là sự bắt chước bừa thôi!"

Đương nhiên, vì sức lực phi thường mà cuối cùng ngọn roi đã không chạm tới ta.

Nhưng chuyện ta vì ghen tị mà hạ độc muội muội đã bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành.

Ta đang nghĩ về Diêu Thanh Uyển thì nàng ta bước ra.

Áo xanh váy màu ngọc bích, thắt lưng khảm ngọc trong suốt, giống như cành liễu vừa chớm nở trong gió xuân.

Ánh mắt dịu dàng của nàng ta quét qua, khi khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách đứng bên cạnh ta, nàng ta hơi thất thần trong giây lát.

Ta biết rất rõ rằng mặc dù Vệ Vân Lãng và Chu Hành có vài phần sắc đẹp, nhưng so với khuôn mặt ốm yếu mà vẫn tuyệt đẹp của Tiêu Cảnh Sách, thì có một sự khác biệt một trời một vực.

"Thần nữ bái kiến Bình Dương Vương —— mấy ngày không gặp, thứ tỷ vẫn mạnh khỏe chứ?"

Diêu Thanh Uyển hoàn hồn, lúc này mới bước đến gần chúng ta và hành lễ một cách chân thành, nàng ta lại ngước mắt lên rồi dịu dàng hỏi thăm ta.

Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng đến mức có thể vắt ra nước, còn có đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp lấp lánh như làn nước, trông có vẻ hồn nhiên vốn có đến mức ta không thể giả vờ được.

Ta hơi chán nản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!