Chương 47: (Vô Đề)

Hàn Long Phi cùng hai cô người đẹp của mình rời đi, Thịnh Khải Luân bước đến chỗ của Diệp Hạ Lam đang đứng cô đưa cho anh một cây kem:

"Vị trà xanh của anh đây hihi kem ở đây ngon thiệt luôn".

Thịnh Khải Luân thấy cây kem của Diệp Hạ Lam nhiều màu sắc chứ không đơn sắc xanh như cây kem của mình nên hỏi: Cô ăn vị gì thế??.

"Không biết nữa mỗi hương lấy một tí nên nó thành tổng hợp luôn rồi hihihi".

Cho tôi ăn thử với.

Không.

Nói thì nói vậy thôi chứ cuối cùng hai người cũng chia sẽ kem của mình cho đối phương ăn thử. 

Lúc đi ngang qua cửa hàng bán trang phục dạ hội Diệp Hạ Lam rất thích thú đứng bên ngoài nhìn các bộ trang phục đủ màu sắc đủ kiểu dáng được trưng bày trong tiệm rồi kêu lên:

"Woa nhìn đẹp quá thích thật".

Thịnh Khải Luân chợt nhớ tới lời đề lời của Hàn Long Phi nên nói:

"Nếu thích thì vào trong mặc thử đi".

Diệp Hạ Lam lắc đầu:

"Chẳng lẽ mặc đầm dạ hội đi dạo phố hay là đi tắm biển chắc người ta tưởng mình không bình thường mất haha".

"Thì cứ vào trong mặc thử đi cũng đâu mất mát gì" nói rồi Thịnh Khải Luân liền kéo tay Diệp Hạ Lam đi vào trong.

Diệp Hạ Lam lần lượt thử các bộ trang phục màu đỏ, màu vàng, màu cam,…cuối cùng cô và Thịnh Khải Luân cùng ý kiến là chọn một bộ đầm màu xanh đen may theo kiểu đuôi cá chất liệu hoàn toàn bằng voan tạo nên cảm giác nhẹ nhàng mềm mại. 

Lúc ra khỏi cửa hàng Thịnh Khải Luân nói với Diệp Hạ Lam:

"Tối nay đi dự một buổi tiệc dạ hội với tôi được không?".

"Hả??? anh không nói đùa chứ".

"Khi nãy gặp một người bạn trong giới làm ăn anh ta nói tối nay mở tiệc trên du thuyền và đã ngỏ lời mời đến dự".

"Thế thì anh đi đi em không đi đâu…trước giờ em rất ít tham gia mấy buổi tiệc như vậy em sợ sẽ làm mất mặt anh nên em ở lại khách sạn vẫn sẽ tốt hơn".

Thịnh Khải Luân nhún vai:

"Nếu không thích thì thôi chúng ta sẽ không đi nhưng tôi nghĩ đi dự tiệc thì sẽ đỡ nhàm chán hơn là ở trong phòng cả buổi tối đó".

Diệp Hạ Lam cân nhắc lại bạn trong giới làm ăn thì chắc sẽ dễ đụng mặt nhau lắm người ta có lòng mời mà không đi sau này có chuyện nhờ cậy cũng khó khăn nên miễn cưỡng đồng ý:

"Thôi được rồi đi thì đi nhưng em không quen biết ai hết anh phải luôn ở bên cạnh em đấy nhé".

Thịnh Khải Luân mỉm cười với cô: Được.

Buổi tối, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam đến du thuyền của Hàn Long Phi cả hai đứng trên mạn thuyền nhìn ánh đèn lấp lánh phản chiếu xuống mặt nước rất đẹp, nhìn Malta từ một khoảng cách xa đúng là rất đẹp giống như một thành phố trong truyện cổ tích, Thịnh Khải Luân hỏi Diệp Hạ Lam: Thấy sao vui chứ??

"Uh nghe lời anh đến đây đúng là không hối hận hihihi"

Có một nhân viên bưng rượu đụng trúng Thịnh Khải Luân và rượu vang đỏ đổ lên áo của anh, Diệp Hạ Lam vội lấy khăn giấy lau nhưng vết đỏ của rượu không sạch được, người nhân viên vội cúi đầu rối rít xin lỗi:

"Vị tiên sinh này tôi thật xin lỗi tôi không cố ý đâu".

Trợ lý của Hàn Long Phi là Nghiêm Quân Nghị bước tới hỏi người nhân viên phục vụ trên thuyền:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!