Diệp Hạ Lam đi thẳng một mạch vào bếp lấy ra một khay đá viên trong tủ lạnh rồi cầm lên phòng khách, cô ngồi vào sofa bật tivi lên để phân tán sự chú ý của bản thân, vừa lấy đá cho vào miệng nhai để hạ hỏa.
Thịnh Khải Luân không thấy Diệp Hạ Lam quay trở lại liền nổi cáu lên ném xấp tài liệu trên tay lên bàn cái bộp, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng nhưng chỉ đi được chừng chục bước thì cơn đau dạ dày đột nhiên truyền đến làm cho mặt mũi của Thịnh Khải Luân trở nên tái mét.
Nửa tiếng sau…
Diệp Hạ Lam tắt tivi đứng dậy đi lên phòng ngủ, cô vừa bước lên bậc thang cuối cùng thì thấy Thịnh Khải Luân đứng tựa người vào bức tường trước mặt mình.
Diệp Hạ Lam đột ngột nhìn thấy Thịnh Khải Luân thì giật bắn cả người hét lên Aaaa.
Thịnh Khải Luân ngơ ngác ra rồi lên tiếng hỏi
"Cô làm cái trò gì vậy hả??".
"Anh…anh…anh đừng có nhát ma tôi được không hả??? Tôi bình sinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ma thôi đó".
Thịnh Khải Luân thở dài khẽ lắc đầu
"Cô nghĩ tôi ấu trĩ đến độ chơi cái trò con nít đó với cô à…làm ơn dùng não suy nghĩ một chút đi".
"Chứ khi không đột nhiên anh lại đứng đây làm gì?".
"Tôi…ai bảo lúc nãy cô không trả lời tôi mà tự ý bỏ xuống lầu...".
Diệp Hạ Lam rũ mắt đáp
"Tôi biết rồi…tôi nhất định không trở thành phế nhân ở trong nhà anh đâu mà lo".
"Biết khôn thế thì tốt".
Thịnh Khải Luân chật vật đi từng bước trở lại phòng vì cơn đau dạ dày vẫn chưa dứt, Diệp Hạ Lam để ý thấy Thịnh Khải Luân cứ đưa tay ôm bụng nên bước đến gần anh rồi hỏi
"Khải Luân, anh bị sao thế hình như anh không được khỏe à?".
Gương mặt của Thịnh Khải Luân trắng bệch ra, mồ hôi đổ ướt cả lưng áo nhưng vẫn lạnh lùng không cảm xúc đáp
"Tôi bị đau dạ dày thôi không có gì nghiệm trọng…lát nữa nó sẽ tự hết thôi…trước đây đã bị nhiều lần rồi".
Diệp Hạ Lam dìu Thịnh Khải Luân đi vào phòng ngồi lên giường rồi luống cuống nói
"Để em đi lấy thuốc cho anh".
Sau đó, cô vội vàng chạy qua phòng sách lấy hộp thuốc rồi rót nước đem qua phòng ngủ đưa cho Thịnh Khải Luân
"Anh uống đi sẽ thấy dễ chịu hơn đó".
Mặc dù Thịnh Khải Luân không thích Diệp Hạ Lam nhưng vẫn nhận ý tốt của cô dù sao thì lúc này anh đang thật sự cần sự giúp đỡ của người khác.
Diệp Hạ Lam như nhớ ra điều gì đó liền nói
"Có lẽ do tối này anh ăn nhiều món cay nên mới bị đau như vậy, anh cũng thiệt tình biết rõ bản thân như vậy rồi còn ham ăn làm gì chứ?!".
Thịnh Khải Luân bốc hỏa trên đầu, bất đắc dĩ quay qua lườm Diệp Hạ Lam một cái
"Là do tôi ham ăn hay là do có người cố tình ép tôi ăn, tôi cho cô nói lại đó".
Diệp Hạ Lam cảm thấy chột dạ nên cúi đầu nhận lỗi
"Là do em sai, em xin lỗi…nhưng em thật sự không biết là dạ dày anh không tốt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!