Từ dưới lầu vọng lên tiếng cười của trẻ con hình như rất là vui vẻ, Thịnh Khải Luân nhíu mày ngồi dậy rồi bước xuống khỏi giường, anh đi ra khỏi phòng, bước chân xuống từng bậc, do lâu ngày không vận động nên đi bộ một chút đã thấy mệt rồi.
Trước mắt anh là hai đứa trẻ đang ngồi chơi với nhau rất hồn nhiên vui vẻ, cửa lớn mở ra Diệp Hạ Lam mặc một bồ đầm màu tím nhạt bước vào.
Diệp Thiên Duệ đã cao hơn hẳn thằng bé quay đầu lại rồi reo lên: A mẹ về rồi.
Đứa bé gái mới hơn 1 tuổi giơ hai cánh tay ngắn củi lên đòi bế, Diệp Hạ Lam liền mỉm cười bước đến bế bé lên:
"Hạ Nghi ở nhà với anh Thiên Duệ có ngoan không nè???".
Diệp Thiên Duệ đứng một bên càu nhàu:
"Sao hồi trước mẹ không sinh em trai mà lại sinh em gái chứ, con thích chơi với em trai hơn hay là mẹ sinh thêm một đứa em trai cho con đi".
Diệp Hạ Lam khẽ rũ mắt rồi mỉm cười nhạt:
"Này Thịnh Thiên Duệ, hai đứa mẹ trông mệt chết rồi thêm em trai nữa thì ai trông đây hả? Thôi con trông em để mẹ đi thay đồ rồi nấu cơm" cô đặt Thịnh Hạ Nghi ngồi xuống ghế với Thịnh Thiên Duệ rồi quay người đi lên lầu.
"Nếu em sợ mệt thì để anh trông cho".
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thịnh Khải Luân, Diệp Hạ Lam ngẩn người ra, cô máy móc ngẩng đầu nhìn lên cầu thang và thấy anh đang mỉm cười với mình.
Nước mắt của Diệp Hạ Lam vô thức rơi xuống, cổ họng cô nghẹn đắng lại mãi một lúc sau mới có thể nói chuyện:
"Khải Luân anh thật sự đã tỉnh lại rồi sao??? Kỳ tích thật sự tồn tại trên thế giới này sao?".
Thịnh Khải Luân đi xuống những nấc thang cuối cùng rồi bước đến bên cạnh của Diệp Hạ Lam, anh đưa tay lên lau nước trên mặt cô:
"Em xem anh có thể đi đứng, còn có thể nói chuyện nữa này…trong mơ anh nghe tiếng em gọi anh em nói"Thịnh Khải Luân nếu anh bỏ lại em một mình thì kiếp này em nhất định sẽ hận anh…không chỉ đời này kiếp này mà cả kiếp sau…kiếp sau nữa cũng sẽ hận anh
", vì sợ em sẽ hận anh nên anh mới phải tỉnh dậy đó".
Diệp Hạ Lam đánh nhẹ vào ngực Thịnh Khải Luân một cái:
"Anh còn đùa được sao??".
Thịnh Khải Luân mỉm cười một cách trẻ con rồi nói:
"Anh nghĩ vì tình yêu của em đã làm cho kỳ tích xuất hiện đấy".
Thịnh Khải Luân vòng tay ôm lấy Diệp Hạ Lam rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại thơm mát của cô.
Thịnh Thiên Duệ đứng một bên, một tay che mắt mình, một tay che lên che mắt của Thịnh Hạ Nghi lại rồi thở dài:
"Ba mẹ à, ở đây còn có con nít đấy nhá".
Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng nhìn hai đứa trẻ rồi mỉm cười hạnh phúc.
Buổi tối, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam nằm cạnh nhau trên giường ngủ, anh nghĩ gì đó rồi hỏi:
"Em đổi họ của Thiên Duệ hồi nào vậy hả???".
"Sau khi anh bất tỉnh 3 tháng".
"Còn Hạ Nghi thì sao ta???".
Diệp Hạ Lam phồng má lên đáp:
"Sản phẩm của anh mà anh còn không biết nữa hả??".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!