Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Nhân Lạc từ từ mở mắt ra, thấy Tiêu Thành Diễn vẫn còn ở bên người, xảy ra chuyện gì vậy?
Hôm nay người này không đi tư thục sao?
Thấy hắn vẫn còn nằm ngáy o..o.., Văn Nhân Lạc nắm chặt lỗ tai của hắn.
Trong mộng Tiêu Thành Diễn bỗng nhiên cảm giác bên tai đau đau Ah! Thoáng cái liền ngồi dậy.
"Công chúa! Nàng làm gì vậy?" Vừa mở mắt trông thấy tay Văn Nhân Lạc đặt chỗ lỗ tai mình.
"Đồ lười, hôm nay không phải đi tư thục sao?"
Văn Nhân Lạc khiêu mi hỏi.
"Lạc Nhi, ta đã đi được vài ngày rồi, tiên sinh cảm thấy ta cũng bình thường mà." Ấm ức sờ lên lỗ tai.
"Hôm nay có thể không đi được không?"
Đương nhiên... Văn Nhân Lạc nói xong cười cười: .. là không được.
Tiêu Thành Diễn nghe đoạn mở đầu thiếu chút kích động hô lên, nhưng khi kịp nghe hết câu thoáng cái liền nằm luôn trên giường. Ta không đi!
Văn Nhân Lạc nghe xong, mới kiên định được vài ngày. Cứ thế này về sau đi thư viện sẽ thế nào nữa, đúng là không ra thể thống gì.
"Mau ngồi dậy, vậy hôm nay bổn cung sẽ tự mình đưa ngươi đi tư thục."
"A a a, đừng đừng đừng, ta lập tức ngồi dậy đây."
Tiêu Thành Diễn nghe xong, tốt nhất nàng nên tự mình đi, vậy sẽ tốt hơn.
Tranh thủ thời gian ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề, rồi ra cửa.
Tiêu Thành Diễn nửa mê nửa tỉnh đi trên đường cái.
"Thiếu gia hay ngài cứ ngồi xe ngựa đi, chốc lát không đến muộn." Tiêu Khoan lôi kéo xe ngựa chạy sau lưng Tiêu Thành Diễn.
"Khỏi khỏi khỏi, ngươi thì biết cái gì? Bổn thiếu gia chính là muốn đi muộn." Nói xong không để ý tới Tiêu Khoan, vừa đi vừa dạo chơi.
Cứ như vậy đi thẳng.
Văn Nhân Lạc thấy Tiêu Thành Diễn đã đi rồi, lấy hầu bao còn đang thêu dỡ ra.
"Công chúa, đại thiếu nãi nãi (chị dâu cả) cầu kiến." Tiểu Niên chạy vào bẩm báo.
Văn Nhân Lạc cho rằng ngày ấy đại tẩu nói sẽ thường xuyên đến đây ngồi chơi chỉ là nói giỡn thôi, không ngờ lại là thật, không được quá lãnh đạm,
"Tiểu Niên, mời đại tẩu vào đây."
Sau đó bỏ kim chỉ vào lại ngăn tủ.
Chốc lát sau Phương Lê đã đi đến,
"Tỷ tỷ lại tới làm phiền muội muội rồi."
"Tỷ tỷ người một nhà không nên quá khách khí."
Phương Lê nhìn thoáng chung quanh.
"Muội muội, cả ngày đều ở trong nhà, không khó chịu sao? Không bằng đi ra ngoài dạo một chút?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!