Chương 37: (Vô Đề)

Tại thời điểm Văn Nhân Lạc đang khẩn trương, Tiêu Thành Diễn bỗng nhiên dùng sức nắm thật chặt lấy tay nàng, Văn Nhân Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Thành Diễn dùng ánh mắt tỏ ý nàng đừng lo lắng.

Nếu như ngươi muốn giữa quần thần, lướt nhẹ mặt mũi ta, vậy ta đây cũng không cần giấu giếm nữa, ta có thể dễ dàng cho ngươi lướt nhẹ mặt mũi ta, nhưng không thể làm nàng mất mặt, không nghĩ tới đại hoàng huynh lại đi đối địch mình, vậy muội phu ta cũng không khách khí.

Môi son khẽ mở:

"Kinh la tiểu vũ bạch lan hoa, tiêm yêu ngọc đái vũ thiên sa, nghi tự tiên nữ hạ phạm lai, hồi mâu nhất tiếu thắng tinh hoa."

(

Tạm dịch lại thơ như sau:

Nhẹ phẩy cánh quạt bạch lan hoa

Eo nhỏ rung rinh theo điệu múa

Nhìn đâu tiên nữ đến hạ phàm

Mỉm cười đưa mắt tựa tinh hoa.

)

Một bên ngâm một bên nhìn đến Văn Nhân Lạc, ngay cả mình cũng phải say mê.

Văn Nhân Lạc càng thêm kinh ngạc nhìn hắn, hắn... Hắn không phải là tên con nhà giàu ư, vừa mới đây là hắn sao?

Hoàng thượng nghe xong trong lòng tảng đá cũng rơi xuống, chẳng lẽ là Lạc Nhi giúp? Dù sao mình vẫn là không tin tiểu tử này có tài văn chương.

Tiêu Hầu Gia cũng rất kinh ngạc, bất quá lập tức liền bị vui sướng thay thế, công chúa quả nhiên đệ nhất tài nữ, bài thơ mà nhi tử làm chưa chắc mình đã nghĩ ra.

Quần thần phía dưới cũng sững sờ.

Cả buổi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

"Đại hoàng tử, tại hạ hữu lễ." Tiêu Thành Diễn cố ý nói.

Văn Nhân Trạch nghe xong, hỏa khí liền xuất hiện, bao cỏ này, không lẽ có thể nghĩ ra bài thơ kiểu này, chẳng lẽ mình thật sự khinh địch rồi? Ngẫm lại, không có khả năng, nhất định là do Hoàng muội làm.

Nhưng trong lòng càng hận Tiêu Thành Diễn thêm vài phần.

Chén rượu trên tay Tiêu Thành Hành thiếu chút nữa rơi xuống đất, thơ này, mình cũng cảm thấy không bằng... nhưng Nhị đệ là cái dạng gì mình còn không rõ?

Tuyệt đối là có ẩn tình khác.

Sau khi quần thần phục hồi lại tinh thần, nhao nhao tán dương Tiêu Hầu gia dạy con có phương pháp, kì thật nội tâm ai cũng rõ, chỉ là vì nịnh bợ Tiêu Hầu gia.

Yến hội cuối cùng cũng kết thúc, phần lớn các vị đại thần mang theo người nhà rời đi, một số đồng liêu thì ngồi lại ôn chuyện.

Văn Nhân Lạc lôi kéo Tiêu Thành Diễn nói:

"Thơ vừa nãy... là ngươi làm?"

Tiêu Thành Diễn vừa nghe nàng hỏi liền hiểu được nàng không tin, cũng run run bả vai nói:

"Đương nhiên là không phải, là ta cố ý thỉnh giáo tiên sinh, lưu lại một bài." Nói xong cười cười.

Chính mình cũng đoán ra được trong đám quần thuần không có mấy ai sẽ tin, dứt khoát liền nghĩ cách biện giải như vậy.

Dù sao mình cũng quen làm thiếu gia ăn chơi rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!