Văn Nhân Lạc đẩy cửa thư phòng ra, trông thấy phụ hoàng đang xem tấu chương, đi đến trước mặt ngài quỳ xuống:
"Phụ hoàng, xin người tha cho phò mã."
Văn Nhân Chấn lúc thấy nữ nhi mình đẩy cửa đi vào đã biết nàng tới là muốn làm gì, nửa ngày mới mở miệng:
"Trẫm mới gả Lạc Nhi cho hắn được vài ngày, hắn đã làm con mất tích rồi, vậy mà lại không bẩm báo, đúng là đáng giận."
Giọng nói mang theo phẫn nộ.
"Biết vậy trẫm lúc trước sẽ không đưa ra quyết định này."
Lưu công công nhận được ánh mắt của Văn Nhân Chấn liền đem cái ghế để phía sau công chúa. Mà nàng vẫn duy trì tư thế quỳ như trước.
Văn Nhân Chấn nhìn nữ nhi thở dài một hơi:
"Lạc Nhi con đứng lên rồi nói."
"Phụ hoàng, người thả phò mã ra đi, đều là do Lạc Nhi chạy loạn khắp nơi."
"Lần này may là Lạc Nhi trở về bình an, nếu không giáo huấn hắn, không chừng lần sau hắn sẽ tiếp tục như vậy."
"Phụ hoàng, chàng là phò mã của con, nếu phụ hoàng không buông tha cho phò mã, vậy con sẽ quỳ mãi chỗ này không đứng lên."
Nói xong ho hai tiếng.
Văn Nhân Chấn biết rõ nữ nhi bệnh chưa khỏi hẳn, thở dài một hơi:
"Lạc Nhi cứ đứng lên trước đã, trẫm sẽ bảo Lưu công công mang Tiêu Thành Diễn đến đây."
"Hoàng thượng, Định Quốc hầu và trưởng công chúa đến cầu kiến." Ngoài cửa Lưu công công chạy vào bẩm báo.
"Thật là đúng lúc, cho bọn họ vào đi."
Văn Nhân Chấn nghĩ đến liền sinh khí, nữ nhi nhà mình mất tích còn dám gạt mình, mình nhốt con họ trong đại lao, mới có một ngày mà đã đến tìm mình rồi.
"Thần, tham kiến Hoàng thượng."
"Thần muội, tham kiến Hoàng thượng."
Văn Nhân Đồng cùng Tiêu Hầu gia quỳ sát bên nhau.
Đứng lên đi. Văn Nhân Chấn liếc hai người một cái.
"Xin hoàng thượng, thả Diễn Nhi ra." Văn Nhân Đồng nói xong hành lễ.
"Các ngươi về trước đi, ngày mai trẫm sẽ thả hắn, nếu lần sau Lạc Nhi xảy ra chuyện gì nữa, chớ trách trẫm không niệm tình."
Nói xong cũng không nhìn đến bọn họ.
Văn Nhân Đồng ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi thăm Văn Nhân Lạc, Văn Nhân Lạc liền cho nàng một cái nhìn yên tâm.
Hai người rời đi, thì Lưu công công cũng mang Tiêu Thành Diễn đến.
"Tham kiến hoàng thượng." Tiêu Thành Diễn nói xong quỳ xuống làm lễ.
Văn Nhân Lạc nhìn hắn, sợi tóc có chút rối, cầm bào cũng có nhiều vết bẩn, thân thể trông tiều tụy đi rất nhiều, hoàn toàn khác với bộ dạng ngang ngược thường ngày.
Bình thân!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!