"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân. Lão gia cùng phu nhân đang đợi các ngài kính trà." Tiêu Khoan ở ngoài cửa vỗ tới.
"Công chúa, phò mã, nô tài vào được không?"
Tiểu Niên thấy không ai đáp lại, Két Một tiếng đẩy cửa vào.
Trên mặt đất Tiêu Thành Diễn nghe được có người đang đến, mãnh liệt mở mắt ra, vội vàng cầm hỉ áo bào trên người cởi ra, cầm cái chăn dưới mặt đất nhét vào trong tủ, chính mình trở lại trên giường.
Thấy công chúa trừng lớn hai mắt, vội vàng lấy tay che miệng Văn Nhân Lạc lại.
"Công chúa, phò mã, các ngươi dậy rồi sao?" Tiểu Niên hỏi.
Hí... iiii Tiêu Thành Diễn hít sâu một hơi. Thấy nha hoàn đang hô hoán, vội vàng đáp:
"Ngươi... ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ ta một chút... ta, hí... iiii... đi ra ngay."
Tiểu Niên nghe phò mã nói vậy, liền đi ra ngoài.
"A! Ngươi đồ ác phụ, ngươi không biết đau à." Nói xong vuốt vuốt bên hông mình.
"Ai bảo ngươi không hiểu quy cũ, chạy đến bên giường ta?" Văn Nhân Lạc hỏi ngược lại.
"Chuyện này đột nhiên xảy ra a, không phải tại tiểu nha đầu nhà ngươi sao, không có việc gì lại chạy loạn, nếu như bị nàng nhìn thấy hai ta không chung giường, phụ thân mẫu thân biết được, ngươi và ta xong chắc rồi."
Tiêu Thành Diễn chỉ vào cái mũi Văn Nhân Lạc, hung ác nói.
"Phò mã bây giờ còn chưa chịu rời giường?" Âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian ngồi dậy, thay đổi một thân áo choàng vàng nhạt, giày da hươu Tiểu Bạch, chạy đến để Tiểu Khoan buộc tóc.
Tiểu Niên thấy phò mã đi ra, vội vàng chạy vào trong phòng
"Công chúa, muốn tắm gội không?"
Văn Nhân Lạc nhẹ gật đầu.
Tắm gội xong, Văn Nhân Lạc mặc một bộ áo trắng, tóc đen rủ xuống sau đầu.
Tiểu Niên tranh thủ thời gian dùng khăn lau tóc đen cho Văn Nhân Lạc hỏi
"Công chúa muốn làm như thế nào?"
Búi tóc lại a.
Mình cùng tên hỗn đản kia mặc dù không viên phòng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thê tử của hắn, đợi tí nữa kính trà cũng nên lấy trang sức phu nhân tặng ra đeo.
Bên ngoài Tiêu Thành Diễn đợi ngày càng mất kiên nhẫn, ác phụ mặc y phục sao lâu như vậy chứ. Vừa định gõ cửa, cửa đã mở.
Văn Nhân Lạc từ trong phòng đi ra, không để ý tới Tiêu Thành Diễn, lần này khiến Tiêu Thành Diễn ngây dại, tối hôm qua đúng là không phát hiện ác phụ lại có thể khuynh quốc khuynh thành như vậy, thân là nữ nhi mà vẫn bị hấp dẫn.
Phục hồi tinh thần lại đã phát hiện Văn Nhân Lạc đã đi xa
"Ác phụ, ngươi chờ ta một chút." nói xong bước nhanh bắt kịp Văn Nhân Lạc.
Vừa đi ra ngoài Đông viện, đã chứng kiến từ phía Tây Uyển đi ra là Tiêu Thành Hành và Phương Lê, Tiêu Thành Hành trên gương mặt ẩn chứa sự giận dữ, Phương Lê thì xem nhẹ hắn.
"Đại ca, tối hôm qua cùng đại tẩu thế nào?"
Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian lôi kéo Văn Nhân Lạc lại, cố ý hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!