Chương 107: (Vô Đề)

"Văn Lạc cô nương, không bằng chúng ta tới quán nhỏ kia nghỉ ngơi một chút." Tô Nam Khải chỉ về phía quán trà ở đằng xa. Đã liên tục chạy trên đường mấy tháng trời.

Hắn ngửa đầu nhìn ánh mặt trời nóng rát như kim châm đến mở không ra mắt, lại cúi đầu nhìn quần áo đã đẫm mồ hôi.

Văn Nhân Lạc đưa mắt nhìn phương hướng Tô Nam Khải chỉ, nhẹ gật đầu. Cái trán cũng chảy đầy mồ hôi, không khí nóng nực trong xe ngựa như muốn nướng chín người.

Lúc này đoàn người mới dừng lại.

"Khách quan, khách quan mời vào trong." Chủ quán trà thấy lại có khách đến, hắn vội để khăn lau xuống tiến lên nghênh đón.

"Tiểu Niên, Tiêu Khoan, cùng ngồi đi."

Sau khi ba người Văn Nhân Lạc ngồi xuống, thấy Tiểu Niên cùng Tiêu Khoan theo thói quen đứng ở một bên, vội vàng nói.

"Tiểu thư, chuyện này không thể được, nô tài sao có thể ngồi cùng vị trí với chủ tử?" Hai người giật mình vội vàng xua tay.

"Thân phận chúng ta đều giống nhau, nào có cái gì được mới không được? Các ngươi đều là bằng hữu của ta." Văn Nhân Lạc bất đắc dĩ nói, thân phận bây giờ của ta ngược lại còn liên lụy đến các ngươi... Trên đường đi các ngươi lại không rời không bỏ nửa bước.

Làm sao có thể không cảm động?

Hai người liếc nhau, chủ tử cùng nô tài làm bằng hữu, quả thực là phúc lớn tám đời. Bên khóe mắt cảm thấy ươn ướt, hai người do dự một lúc, liền vô cùng chậm rãi mà dè dặt ngồi xuống.

"Trời ơi, thời tiết gì thế này."

Hai công tử trẻ tuổi cầm theo hòm thuốc đi vào quán trà, vừa đi vừa oán giận. Lão bản vội vàng nghênh đón.

"Đại ca, ngươi nói ít vài câu. Chúng ta còn cần gấp rút lên đường đây." Một công tử khác nói vài lời khuyên nhủ.

"Đường đến Kinh thành còn bao xa? Ta nghĩ chúng ta đừng đi nữa, tới nơi, Tiêu Thành Diễn cũng chết rồi. Thật không tốt." Công tử được gọi là đại ca kia nhấc hòm thuốc lên, dùng tay áo lau mồ hôi, buông bỏ nói.

"Đại ca, làm thầy thuốc sao có thể như vậy?"

Công tử kia lại trách cứ nói.

Ba chữ Tiêu Thành Diễn rơi vào trong tai Văn Nhân Lạc. Nàng sửng sốt thật lâu. Chẳng lẽ có tin tức của nàng? Vừa nghĩ vừa nắm chặt cái chén trong tay.

Tô Nam Khải hiển nhiên cũng nghe thấy, nhìn lông mày của Văn Nhân Lạc nhíu chặt. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Ngồi dậy đi tới gần hai công tử phía trước, hai tay ôm quyền nói

"Xin hỏi người công tử vừa nói đến... Là Tiêu Thành Diễn?"

Xác nhận một chút.

Công tử cầm theo hòm thuốc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Nam Khải.

"Đúng vậy, làm sao vậy? Ngươi cũng biết y thuật?"

"Ta... Không biết, mà vì sao ta phải biết y thuật?" Hắn buồn bực nói, nhất thời cũng có chút lúng túng.

"Công tử, sư huynh nhà ta tính khí có chút không tốt, công tử cũng đừng để bụng, hắn vẫn luôn như vậy." Công tử đi bên cạnh vội đứng dậy ôm quyền.

Sau đó giải thích mọi chuyện rõ ràng.

"Nghe nói Sở vương gia không chết, chẳng qua lại bị trọng thương, thái y ở bên trong cung cũng không có cách nào cứu chữa, họ liền ban bố ra bên ngoài tìm đại phu cao tay, nếu trị liệu tốt cho Sở vương gia, liền ban thưởng trăm lượng Hoàng Kim."

"Ta muốn đi Kinh thành."

Văn Nhân Lạc nghe vậy vội vàng đứng lên.

Hai công tử không hiểu ra sao nhìn Văn Nhân Lạc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!