Chương 15: (Vô Đề)

"Nếu mỗi lần tôi hôn cậu cậu đều hỏi một câu, vậy lễ 1/5 còn không có kết thúc, chắc cậu cũng khàn giọng luôn rồi." Nói xong Trình Cảnh Ngữ lại nghiêng đầu qua hôn đầu ngón tay của Đồng Thanh Nhất đặt trên môi.

Đồng Thanh Nhất chớp mắt mấy cái như mới phản ứng được, đưa tay đẩy Trình Cảnh Ngữ ra, tự đặt mông ngồi trên bậc thang, cũng không để ý có bẩn không, che đầu kêu rên. Trình Cảnh Ngữ ngồi xổm xuống, sờ tai cậu, thì nghe thấy cậu nhỏ giọng nói gì đó, không có rõ lắm.

Đồng Thanh Nhất hình như tức giận, bị động tác nhỏ của Trình Cảnh Ngữ làm phiền, ngẩng đầu lên tự cho là rất hung dữ nhéo cánh tay hắn một cái, tố cáo nói:

"Tại sao cậu lại như vậy hả?"

"Còn không phải là vì cậu đáng yêu quá, khiến người ta không khống chế được."

Trả đũa! Cưỡng từ đoạt lý! Đồng Thanh Nhất tức giận nói không lựa lời,

"Hồi trước cũng ở chung hai năm cậu nhịn được mà, sao hôm nay lại đột nhiên không nhịn được?"

"Hai năm chưa đủ lâu sao?"

Giọng điệu Trình Cảnh Ngữ đột nhiên trở nên nguy hiểm.

"Vậy, vậy cậu cũng không thể...." Chẳng biết tại sao, hai chữ kia cậu quả thực không nói ra được.

Cậu không thích à?

"Dù sao thì không có lần sau." Đồng Thanh Nhất nhìn trái phải nói với hắn.

Trình Cảnh Ngữ kéo cậu đứng lên, giúp cậu phủi bụi không tồn tại trên quần,

"Còn đi dạo nữa không?"

"Tôi… về khách sạn đi."

Trên đường hai người trở về, Đồng Thanh Nhất như thất thần vậy, không nói một lời, mặc kệ Trình Cảnh Ngữ nắm cổ tay cậu, phòng ngừa cậu bị cụng đầu.

Vừa vào cửa, Đồng Thanh Nhất đã thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa cúi đầu nói:

"Chúng ta cũng phải bình tĩnh một chút, không thể ở chung nữa, tôi đi thuê phòng khác."

Mới vừa nói xong, tay đã bị người đè lại, cây dù trong tay rơi xuống đất.

Đừng nghịch.

"Cậu cách tôi xa một chút." Đồng Thanh Nhất mắt nhìn chằm chằm cây dù dưới đất, không biết đang nghĩ gì.

Trình Cảnh Ngữ bưng đầu Đồng Thanh Nhất ngửa lên, mắt nhìn chằm chằm cậu, bất đắc dĩ nói:

"Rốt cuộc cậu đang trốn tránh cái gì."

"Tôi… tôi thật sự… là trai thẳng."

Đồng Thanh Nhất hình như rất luống cuống, chỉ một câu ngắn ngủi mà dừng lại hết mấy lần, hai chữ cuối cùng thì nói rất nhỏ.

"Vậy, tối nay cậu ngủ giường, tôi ngủ ghế sô pha được chứ." Trình Cảnh Ngữ thỏa hiệp, vốn muốn ép cậu, để cậu thấy rõ nội tâm của mình sơm sớm, xem ra vẫn là quá nhanh nên làm cậu sợ, từ từ thôi, dù sao đã nhịn lâu rồi.

Buổi tối hai người đều không tâm trạng ra ngoài, Đồng Thanh Nhất vùi mình trong chăn, lăn qua lộn lại giống như trứng cuộn vậy, cậu nhắm mắt lại buồn ngủ, nhưng trong đầu đều là cảnh Trình Cảnh Ngữ hôn cậu trong cầu thang lúc vừa rồi.

Trong trí nhớ giống như thị giác của người thứ ba, hình ảnh trở nên rõ ràng, cậu thấy Trình Cảnh Ngữ kéo cậu qua, cơ thể dựa vào cậu thật gần, miệng nhẹ nhàng ma sát, mỗi một chi tiết cùng cậu hôn môi đều rất rõ ràng.

Dường như bây giờ cũng đang cảm nhận nụ hôn này, xúc cảm trên môi trở nên rõ ràng, mặt Đồng Thanh Nhất đột nhiên nóng lên, lan tới lỗ tai, rồi chẳng còn tâm trạng ngủ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!