Chương 14: (Vô Đề)

Từ ngày tỏ tình đó, giữa hai người trở nên có hơi không được tự nhiên. Nhưng thật ra là Đồng Thanh Nhất đơn phương không được tự nhiên, có lúc cậu cảm thấy sau lưng nóng bừng, vừa nghiêng đầu thì thấy Trình Cảnh Ngữ nhìn chằm chằm cậu, lần này cậu có thể xem hiểu, bên trong là khát vọng và thích trần trụi.

Rất giống ánh mắt ngày xưa, nhưng lại nhiều đến rất nhiều càn rỡ và nhiệt liệt, so ra, ngày xưa Trình Cảnh Ngữ thật sự đã khắc chế quá nhiều.

Cuối cùng hai người quyết định đi tỉnh Lân thành phố E chơi, Trình Cảnh Ngữ dùng một đêm hoàn thành kế hoạch, Đồng Thanh Nhất mù đường, cái gì cũng không làm, có chút áy náy nói:

"Vậy tôi mua vé tàu cao tốc nhé, thẻ căn cước cậu là bao nhiêu?"

… 0326… Trình Cảnh Ngữ đang đặt khách sạn, cũng không ngẩng đầu đã trực tiếp báo ra một dãy số.

"... 0326, sinh nhật cậu là 26 tháng 3 hả?" Đồng Thanh Nhất đọc, đột nhiên kinh ngạc nói:

"Ê, khoan đã, lần trước tụi mình ra ngoài ăn hình như chính là 26 tháng 3."

Là sinh nhật tôi.

"Vậy tại sao cậu không nói? Nói sớm thì tôi có thể chuẩn bị quà cho cậu rồi."

Đã nhận được. Trình Cảnh Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Thanh Nhất, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Cái gì?

"Cùng cậu đi ăn bữa ăn tình nhân, chính là món quà tuyệt vời."

Mặt Đồng Thanh Nhất lập tức đỏ lên, không nói thêm nữa, cúi đầu ngón tay đâm màn hình làm bộ đang đặt vé tàu.

——

Phòng một giường?!

Giọng nói của Đồng Thanh Nhất bởi vì khiếp sợ mà có hơi lớn, nhận ra người chung quanh quay đầu nhìn cùng với biểu cảm cố gắng giữ nụ cười của chị lễ tân, cậu hơi đỏ mặt, giảm âm lượng hỏi Trình Cảnh Ngữ:

"Tại sao lại là phòng một giường hả? Không phải có phòng đôi sao?"

"Lúc đặt thấy phòng này có ban công lớn, nên đặt luôn."

"Vậy có thể đổi không?"

Không chờ Trình Cảnh Ngữ nói chuyện, chị lễ tân đã cười híp mắt nói:

"Xin lỗi nha quý khách, gần đây là 1/5 khách du lịch rất đông, phòng đều đặt trước rồi, đã không còn phòng khác."

Đồng Thanh Nhất không biết làm sao, đành thôi.

Ngày đầu tiên tới thành phố E, Đồng Thanh Nhất cũng cảm giác có hơi không vừa ý, hai tiếng trên tàu cao tốc cậu cũng có thể ngủ, dựa vào vai Trình Cảnh Ngữ ngủ như chết rồi, vừa tỉnh lại phát hiện mình đang tựa lên đùi người ta, cơ thể tạo ra một tư thế cá vặn vẹo, muốn mau chóng ngồi dậy, không ngờ ngồi dậy quá mạnh nên trẹo cả eo, không quá nghiêm trọng, nhưng cũng mơ hồ đau nhức.

Vừa mới tới khách sạn, khi biết tin chỉ có thể ở phòng một giường, nếu là trước kia cậu chắc chắn sẽ không cảm thấy có gì, có thể sẽ còn cùng Trình Cảnh Ngữ trêu đùa vài câu kiểu trai thẳng, giờ tình huống này, làm sao cũng không tiện.

Haiz, Đồng Thanh Nhất nhận lấy thẻ phòng, đỡ eo chậm rãi đi, Trình Cảnh Ngữ kéo hai cái vali đi phía sau.

"Bảy giờ hai mươi, trời sắp tối rồi, hôm nay không ra ngoài nữa. Tôi đặt đồ ăn ngoài, ăn xong cậu ngủ một giấc." Trình Cảnh Ngữ lấy vỏ chăn và khăn trải giường từ trong vali ra thay, Đồng Thanh Nhất đã tê liệt thành một đống trên sô pha.

"Tôi không ăn đâu, tôi không có sức, buồn ngủ."

Cậu cởi áo khoác nhào lên giường lăn hai vòng, dùng chăn bao chặt mình, nhắm mắt lầm bầm một câu:

"Cậu ăn trước đi, tôi dậy rồi nói sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!