Tối chủ nhật, bốn người trong ký túc xá đều có mặt.
Ba người chơi game, Nguyễn Nhứ ngồi bên cạnh Bách Hướng Địch. Đang đấu nhóm, Nguyễn Nhứ đột nhiên hỏi:
"Cảnh Ngữ, câu lạc bộ của tôi có một học đệ hỏi tôi xin WeChat của cậu, tôi cho được không?"
Xin WeChat của tôi?
"Cậu ấy... hình như thích cậu một năm rồi, trong câu lạc bộ ai cũng biết. Hai ngày trước cậu ấy hỏi tôi có thể cho cậu ấy xin WeChat của cậu không."
Không có hứng thú.
"Được rồi, để tôi từ chối."
Đồng Thanh Nhất từ lúc nghe được câu nói đầu tiên thì tim đã nhấc lên, muốn biết Trình Cảnh Ngữ trả lời thế nào, lúc nghe hắn trực tiếp từ chối, nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm.
Đúng lúc xong ván, Nguyễn Nhứ kêu đói, Bách Hướng Địch cũng cậu ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa ra cửa ký túc xá Nguyễn Nhứ đã vui mừng ôm cánh tay Bách Hướng Địch, ngẩng đầu tranh công:
"Em cảm thấy hai người họ có triển vọng, Tiểu Nhất hình như ghen."
Bách Hướng Địch không có hứng thú lắm về chuyện của hai người họ, chỉ hỏi:
"Sao anh lại không biết em lại có học đệ cùng câu lạc bộ nhỉ?"
"Không có đâu, em bịa ra đó, muốn nhìn thử phản ứng của Tiểu Nhất, vừa rồi cậu ấy rất khẩn trương he he he."
"Giúp người khác nối tơ hồng, vậy bạn trai mình ghen thì mặc kệ đúng không?"
Nguyễn Nhứ nhón chân hôn má Bách Hướng Địch, Thích anh nhất.
——
Đồng Thanh Nhất và Trình Cảnh Ngữ tiếp tục chơi game, bầu không khí có chút vi diệu, Đồng Thanh Nhất nghĩ một hồi thì nói đùa:
"Haiz, Cảnh Ngữ, ban đầu tôi vẫn cho rằng duyên nữ sinh của cậu tốt, không ngờ duyên nam sinh cũng không tệ nha."
Trình Cảnh Ngữ nhàn nhạt nhìn sang, thấy Đồng Thanh Nhất lại ngậm miệng.
"Hồi đầu hỏi cậu chuyện đi du lịch lễ 1/5, nghĩ kỹ chưa?" Trình Cảnh Ngữ đột nhiên hỏi cậu.
Tôi... muốn về quê.
Đồng Thanh Nhất trước giờ chưa từng về quê lễ 1/5, Trình Cảnh Ngữ ngẫm nghĩ, rút tay từ bàn phím, nghiêng đầu hỏi hắn: Cậu biết rồi nhỉ?
Biết… cái gì?
Đồng Thanh Nhất khó hiểu khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp.
Trình Cảnh Ngữ nhìn cậu một cái, như xem nhìn thấu sự chột dạ của cậu, đứng lên đi tới sau lưng Đồng Thanh Nhất, kề sát người cậu, đến gần bên tai cậu:
"Biết tôi thích cậu, Tiểu Nhất."
Đồng Thanh Nhất giật mình nhảy dựng từ trên ghế, xoay người nhìn Trình Cảnh Ngữ, eo tựa lên bàn, không trên không dưới, kẹt đó làm cậu khó chịu.
Cho tới bây giờ chưa từng bị gọi như vậy bao giờ, còn kề sát như vậy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn của Trình Cảnh Ngữ quấy nhiễu suy nghĩ của cậu, khiến cho cậu không cách nào suy nghĩ.
Xem bình luận của Nguyễn Nhứ là một chuyện, chính tai nghe được lại là một cảm nhận khác, Đồng Thanh Nhất cảm thấy tê dài từ lòng bàn chân chạy lên, trải qua kinh mạch cùng tế bào, điên cuồng nhảy trong buồng tim, sau đó xông thẳng lên đỉnh đầu, nổ tung như pháo hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!