Chương 11: (Vô Đề)

12

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm giác phía sau có một đạo ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta theo bản năng nhìn sang, ngoại trừ đầu người đông đúc, cái gì cũng không thấy.

Chu Hằng cũng xuống xe ngựa, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta, thân thiết nói: -Làm sao vậy?

Ta lắc đầu, đi theo phía sau hắn chuẩn bị đi vào.

Lúc này phía sau bỗng nhiên có thêm một thân ảnh, thân ảnh kia nhìn cũng muốn đi vào, lại đấu đá lung tung, suýt nữa đem ta đụng bay.

"Ngươi cô nương này chuyện gì xảy ra? Không có mắt a, ngay cả bản tiểu gia cũng dám đụng!"

Người nọ dẫn đầu giọng nói độc ác. 

Ta tức giận đến choáng váng đầu óc nhất thời nổi trận lôi đình, đẩy hắn ra, đẩy hắn lui về phía sau vài bước.

"Ngươi nói ai không có mắt đây!

Khắp thiên hạ chỉ có bốn con mắt của ngươi, hai con nhìn trời hai con nhìn đất, sinh ra bộ dáng không coi ai ra gì lại không giống ai. Ngươi mù thì đi khám đại phu, mỗi ngày ở đây ồn ào cái gì! Há mồm ngậm miệng bổn tiểu gia, ta còn bổn cô nương đây!

Nhà ngươi có tiền có thế, ghê gớm, hoàng đế tới đều phải nhường đường cho ngươi sao!"

Ta hung tợn oán hận trở về, nói một câu liền xô đẩy hắn một cái, ngược lại đem hắn mắng đến á khẩu không trả lời được, không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ tay lên đã muốn xô đẩy lại.

Ta chờ mong hắn đánh trả, như vậy ta càng có lý do chính đáng giáo huấn lại hắn.

Ai sợ ai chứ.

Dù sao ta cũng tiểu đáng yêu giỏi nhất là lấy một địch mười.

đúng lúc ta âm thầm chà tay chờ mong có thể đến tràng tỷ thí dưới ánh mắt mọi nguoiz, người nọ lại đột nhiên cứng ngắc thân thể.

Sơ Trạch.

Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt từ phía sau ta truyền đến, không chút để ý, không hề có tình cảm, lại làm cho người nọ nhất thời sợ hãi như lão cẩu.

Ôn Sơ Trạch giống như nhụt chí, đáng thương lướt qua ta.

"Nhị thúv, cháu không gây chuyện, thật đấy, là cô ta chọc cháu trước."

Ta há miệng muốn nói, có chút không nói nên lời xoay người muốn cho hắn một đòn cảnh cáo.

Tên tiểu tử thối này, đổi trắng thay đen đúng không?!

Ta tức giận trừng về phía hắn, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua nam nhân tuấn mỹ hắn ôm một bên tay, nhất thời không thể tin trừng to mắt.

Chỉ thấy bóng người cao lớn kia khuôn mặt m.ô.n. g lung, ngược theo ánh sáng chói mắt đứng ở trong ánh sáng vàng, chỉ nhìn thân hình đã tuấn mỹ phảng phất như thần linh trên chín tầng trời.

Càng không nói đến khí thế quanh thân tản ra không thể bỏ qua, rất rõ ràng là mũi nhọn của thượng vị giả lộ hết, khiến người ta sinh lòng kính sợ.

"Là Ôn gia gia chủ Ôn Trì Trì!"

Ai đó trong đám đông hét lên.

Bốn phía giống như sôi trào, đối với ta mà nói lại phảng phất như đã qua mấy đời.

Ôn Trì Trì chậm rãi đi ra khỏi ánh sáng, khuôn mặt tuấn dật ẩn nấp trong âm u rốt cục nhìn rõ, lông mày rồng mắt phượng, ngọc chất kim tướng, dạy người ta cảm thán một câu quỷ phủ thần công, kinh vi thiên nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!