Chương 9: (Vô Đề)

Thế nhưng, Kỷ Thần Dương vẫn là một kẻ bất tài như cũ, ai nấy đều ngầm hiểu rằng chuyện đổi mệnh đã thất bại.

Ta thoát c.h.ế. t trong gang tấc, nhưng vì bị lấy m.á. u tim, ta sốt cao suốt ba ngày và mắc bệnh nặng một thời gian dài.

Ta quên đi rất nhiều chuyện.

Và cũng quên mất rằng, từng có những giọng nói mà chỉ mình ta trong Kỷ phủ có thể nghe thấy.

Vì thông minh hơn Kỷ Thần Dương, cha mẹ ta càng thêm ghét bỏ ta.

Hồi nhỏ, ta thường xuyên bị phạt quỳ trong từ đường suốt đêm.

Họ bắt ta sám hối, hỏi tại sao ta lại cướp đi mệnh cách của ca ca.

Từ đường âm u lạnh lẽo, ánh nến đỏ leo lét cháy, cả gian phòng tràn ngập những cái bóng đen như muốn nuốt chửng ta.

Nhưng ta không hề sợ hãi.

Bởi ta luôn nghe thấy nhiều giọng nói.

Nhẹ nhàng, thanh thoát, như tiếng của những cô bé con.

"Chiêu Chiêu, bọn họ đều đang lừa ngươi."

Ai đang lừa ta?

"Cha ngươi, mẹ ngươi, ca ca ngươi, tất cả mọi người trong nhà họ Kỷ."

"Ngươi không phải vì cướp mệnh cách của ca ca mà biết đọc sách. Ngươi vốn dĩ đã biết rồi."

"Đó là mệnh cách của chính ngươi."

Ta chớp chớp mắt, thì thầm:

"Nhưng mẹ ta nói, tên của ta là 'Phù Chiêu', nghĩa là ta phải nâng đỡ ca ca, ta là cái bóng của huynh ấy."

Giọng nói kia im lặng một chút, rồi có vẻ như tức giận:

"Ngươi không phải cái bóng của ai cả. Ngươi chính là chính mình, Chiêu Chiêu."

"Chiêu, vốn đã mang ý nghĩa rực rỡ, sáng ngời."

Lần đầu tiên có người giải nghĩa tên ta theo cách ấy, ta ngây người một lúc lâu.

Các ngươi là ai?

"Chúng ta là các tỷ muội của ngươi."

Ta kinh ngạc mở to mắt:

Tỷ muội của ta?

"Nhưng… suốt trăm năm qua, nhà họ Kỷ chưa từng có một nữ nhi nào."

Sau một lúc im lặng, ta nghe thấy câu trả lời:

"Có chứ, nhà họ Kỷ đã từng sinh ra rất nhiều bé gái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!