Chương 6: (Vô Đề)

14

Trong xe ngựa, ta và Tiêu Lan ngồi đối diện nhau.

Hắn rõ ràng đã nghe về chuyện xảy ra hôm nay, ánh mắt dừng trên người ta, mang theo một ý vị khó hiểu.

Sự im lặng bao trùm, ta bất chợt lên tiếng.

"Điện hạ đọc sách nhiều, có thể giải đáp giúp ta một thắc mắc không?"

Bên dưới lớp áo, nơi bị mẹ ta cấu véo vẫn âm ỉ đau.

Ta ngẩng đầu, ánh mắt bối rối, mang chút hoang mang.

"Người xưa nói, '*Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao'."

(*Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao: Cha mẹ cực nhọc, sinh thành và dưỡng dục con cái là một quá trình đầy khó khăn và gian lao.)

"Nói rằng... thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ."

"Lại nói, '**Phụ mẫu chi ái tử, tắc vi chi kế chi thâm viễn'."

(**Phụ mẫu chi ái tử, tắc vi chi kế chi thâm viễn: Cha mẹ yêu thương con cái, nên luôn suy tính những điều lâu dài và sâu sắc cho con.)

"Nhưng... tại sao ta không cảm nhận được tình thương ấy?"

Tại sao mẹ ta luôn nói rằng bà yêu ta, nhưng ta chỉ cảm nhận được nỗi đau?

Tại sao ca ca ta không làm gì cả, mà vẫn được mọi người bảo bọc, yêu thương?

Tiêu Lan nhìn ta, không nói gì.

Khi ta nghĩ hắn sẽ không trả lời, ta nghe thấy một tiếng thở dài.

"Tình thương của cha mẹ vốn dĩ là một thứ hiếm có."

"Nếu ngươi không cảm nhận được, thì là không có."

Phụ từ tử hiếu.

Ánh mắt Tiêu Lan trầm tĩnh:

"Nếu cha không từ bi, con sao có thể hiếu thuận?"

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, ánh mắt như đông lại.

Hắn nâng tay, khẽ gõ vào đầu ta.

"Thường ngày đọc sách tốt như vậy, sao gặp câu hỏi đơn giản lại nghĩ mãi không thông?"

"Ngươi lúc thì thông minh, lúc lại ngốc nghếch như vậy sao?"

Những lời hắn nói khiến ta không khỏi nhớ lại đêm mà Kỷ Thần Dương được vang danh khắp kinh thành nhờ bài Minh Nguyệt Phú.

Mẹ ta rất vui, tự tay nấu một bát mì dương xuân cho ta.

Bà ngồi đối diện ta, nét mặt hiền hòa, khóe mắt đuôi mày đều đầy ý cười.

"Phù Chiêu à, làm tốt lắm, mẹ nuôi ngươi không uổng công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!