Những hành vi bỉ ổi của Kỷ Thần Dương bên ngoài cung, ta có nghe qua, nhưng chỉ nghĩ rằng hắn phóng túng chơi bời, chứ không ngờ...
Trong khoảnh khắc, mọi chuyện tựa như được xâu chuỗi lại.
Sự lạnh nhạt và dò xét của Thái tử, cùng sự căm ghét từ các thư đồng trong cung, tất cả đều có lý do.
Ta vùng vẫy trong vô vọng, nhưng sức nặng của cơ thể khiến ta càng chìm sâu hơn.
Đúng lúc đó, tiếng mắng chửi trên bờ đột nhiên im bặt.
Mọi người lập tức quỳ rạp xuống đất.
Ta gắng gượng mở mắt, nhìn thấy nghi trượng của Thái tử.
Ta tuyệt vọng hét lên:
Điện hạ!
Cỏ úa hai bên hồ, ánh mặt trời mùa thu nhạt nhòa.
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn chạm vào ta, khiến ta nghẹn lời.
Không phải ta.
Đôi môi ta run rẩy, gần như phải dồn sức từ lồng n.g.ự. c để thốt ra vài chữ đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, nước hồ lạnh buốt đã tràn qua đỉnh đầu.
Ý thức ta chìm vào bóng tối.....
Khi tỉnh lại, trời đã khuya.
Tiêu Lan ngồi bên giường, lặng lẽ quan sát ta.
Ánh nến lay lắt chiếu lên khuôn mặt hắn, không thể hiện rõ cảm xúc.
Quần áo trên người ta đã khô ráo, ta biết không thể giấu được nữa, liền ngồi dậy, quỳ xuống trước hắn.
Ta mở miệng, nhưng không thốt ra lời nào.
Lại là Tiêu Lan lên tiếng trước:
"Nghe nói Kỷ Thần Dương có một tỷ muội song sinh, thông minh lanh lợi, nhưng luôn ẩn mình trong khuê phòng, không chịu gặp ai."
Hắn nhìn ta, chậm rãi nói:
Kỷ Phù Chiêu?
Ta nín thở:
Là thần.
BàiMinh Nguyệt Phú
"cũng là ngươi viết sao?"
Là thần.
"Ngươi có biết, khi quân là tội c.h.ế. t không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!