Chương 4: (Vô Đề)

Hắn chậm rãi nói: 

"Chỉ là một đôi giày rách, nuôi làm thiếp con còn thấy bẩn."

Thấy mẹ ta không đáp, Kỷ Thần Dương liền trấn an:

"Mẹ yên tâm, con biết chừng mực."

"Nhưng mà cô nương hôm qua... mẹ có dò la, không tìm ra nàng là người nhà nào."

Nếu như—

Không sao đâu, mẹ.

Kỷ Thần Dương nhếch môi cười lạnh:

"Nếu là tiểu thư nhà quyền quý, vậy thì càng dễ nắm thóp."

"Mất danh tiết, so với mất mạng còn nghiêm trọng hơn. Nàng sẽ thân bại danh liệt."

"Cho dù đó có là nữ nhi của Hoàng đế, cũng chẳng có chuyện gì đâu."

10

Ngày rằm tháng Giêng, cũng là sinh thần mười lăm tuổi của ta.

Cũng là của Kỷ Thần Dương.

Cha mẹ ta vô cùng vui mừng, tổ chức tiệc lớn, mời đông đủ các họ hàng nhà họ Kỷ trong kinh thành đến tham dự.

Cả phủ rực rỡ sắc đỏ, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng sẽ không ai nhớ đến ta.

Ta ngồi trong tiểu viện hẻo lánh của mình, tự nấu một bát mì.

"Chúc mừng sinh thần, Chiêu Chiêu."

Ta bưng bát mì, thì thầm với chính mình.

Vừa uống được một ngụm nước mì, nha hoàn bên cạnh mẹ ta hớt hải chạy đến.

"Tiểu thư! Phu nhân bảo người mặc nam trang ngay, mau đến chính sảnh!"

Ta nhíu mày: 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nha hoàn run giọng: 

"Thái tử... Thái tử điện hạ đến rồi! Điểm danh muốn gặp người!"

...

Khi ta bước vào chính sảnh, liền thấy Tiêu Lan.

Hắn ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh nhạt. Trong khi đó, chủ nhân và khách khứa của bữa tiệc đều quỳ rạp xuống đất.

Tham kiến điện hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!